Thập Niên 70: Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức
Người Phụ Nữ Nà...
Niên Đại
2024-11-18 16:28:45
Tô Tình không quan tâm đến anh nữa.
Tên này nhất định đang thầm nói xấu cô, nhưng chỉ cần anh làm hết việc cô giao thì cũng chẳng có gì phải nói.
Còn lại thì cho anh một chút không gian cá nhân, cũng không nên ép người ta quá đáng.
Cô ngâm nga giai điệu của bài hát “Đóa hồng ngượng ngùng âm thầm nở hoa”' rồi vào bếp bắt tay vào nấu nướng, không lâu sau liền bắt đầu dọn cơm ra ăn.
Tô Tình vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với Vệ Thế Quốc: “Thu hoạch năm nay của chúng ta như thế nào?”
Vệ Thế Quốc liếc cô một cái, biết cô đang tìm lời, nhưng cũng nói: “Nếu không có chuyện ngoài ý muốn gì thì năm nay sẽ bội thu.”
“Dạo này trời nóng như vậy, hẳn là không có chuyện gì đâu.” Tô Tình nói, sau đó thương lượng: “Chuồng gà của anh làm xong sửa cho em phòng tắm ở sân sau nhé?”
Vệ Thế Quốc biết người phụ nữ này thích sạch sẽ, không bình luận thêm: “Ừ.”
Đây coi như là đáp ứng cô rồi, Tô Tình rất vui vẻ, cười nói: “Ăn thêm đi, món trứng xào dưa chuột này ngon lắm.”
Vệ Thế Quốc thầm nghĩ, trứng vốn đã ngon rồi còn cho nhiều dầu như vậy có thể không ngon sao, nhưng không nói ra, chỉ vùi đầu vào ăn của bát của mình.
Sau khi ăn xong, Tô Tình đi thu dọn rửa bát, Vệ Thế Quốc tiếp tục làm chuồng gà.
Tô Tình dọn xong lấy một cuốn sách ra đọc, thỉnh thoảng lại nhìn sang bên Vệ Thế Quốc.
Vệ Thế Quốc biết người phụ nữ này đang nhìn mình, nhưng anh vẫn im lặng làm việc, động tác rất nhanh, một chuồng gà rất nhanh sau đó liền thành hình.
Thấy trời đã tối, Vệ Thế Quốc ngừng việc trong tay cầm phiếu ra ngoài.
Trước khi đi ra ngoài, anh vẫn báo cho Tô Tình một tiếng, Tô Tình cũng gật đầu biểu thị đã nghe thấy, sau đó liền kệ anh.
Vệ Thế Quốc lần này về khá muộn, về đến nhà cũng đã gần nửa đêm, hơn nữa trước khi về còn lặng lẽ đến chuồng bò một chuyến.
“Thầy!” Vệ Thế Quốc nhỏ giọng kêu lên.
Một lúc sau, một ông lão từ chuồng bò bước ra, là công chức sống ở đây.
“Sao lại đến lúc này?” Lão Cung hỏi.
“Thầy nhận cái này đi.” Vệ Thế Quốc đưa cho ông một cái túi.
Trong túi chứa đầy trứng!
Vệ Thế Quốc không nán lại chuồng bò lâu mà rất nhanh liền trở về.
Tô Tình ngủ rất say, nhưng nghe thấy động tĩnh liền thức giấc.
“Là tôi.” Vệ Thế Quốc nói nhỏ.
“Anh đi ngủ sớm đi.” Tô Tình liền yên tâm, sau đó mơ mơ hồ hồ ngủ tiếp.
Thời tiết thực sự rất nóng, nhưng không còn cách nào khác, điều kiện cũng chỉ có bấy nhiêu.
Vệ Thế Quốc đem thịt đặt trong bếp rồi đổ nước lên, gạo và bột mì đem về cũng để trong phòng rồi ra ngoài múc nước từ vại tắm rửa trong bóng tối.
Tắm rửa sảng khoái thoải mái rồi mới quay vào nhà ngủ.
Người phụ nữ kia ngủ cách anh không xa, không biết có phải thoa dầu thơm hay không mà có mùi thơm thoang thoảng truyền đến.
Vệ Thế Quốc biết người phụ nữ này vẫn có chỗ cần anh, vì vậy mới bằng lòng tiếp tục nhẫn nhịn đối phó với anh.
Rốt cục làm một chiếc chăn bông to cho mùa đông không phải chuyện dễ dàng gì, tất nhiên là đối với anh mà nói không quá khó.
Cho dù không có phiếu bông và vải cô đưa, chỉ cần có tiền là anh có thể đem được chăn bông về cho cô, nhưng hai người cũng không quá thân thiết, cái gì nên nhận vẫn phải nhận.
Nhưng......
Người phụ nữ này làm thế nào lại biết anh có thể làm được? Ví dụ như trước đó cô bảo anh lấy ít dầu ăn về trong nhà hết rồi.
Khi đó anh nghĩ không muốn cô ầm ĩ nữa nên mới mang một ít về cho cô dùng tạm, bây giờ nghĩ lại, cô có phải biết được điều gì đó về anh không?
Nhưng làm sao cô có thể biết được chuyện mà những người trong làng, thậm chí cả Vương Cương bạn nối khố của anh còn không biết.
Vệ Thế Quốc quay đầu qua nhìn người phụ nữ đang ngủ say.
Nghĩ không ra thì không nghĩ nữa, nhưng vẫn phải đề phòng, hơn nữa nếu cô vẫn muốn ăn uống đầy đủ, chung quy sẽ không dám đi quá xa với anh.
Tô Tình cảm thấy miệng mình đúng là có chút thối, bởi vì hôm qua mới nói thời tiết tốt sẽ không mưa, hôm nay tỉnh dậy liền thấy vài đám mây đen đã tụ lại.
Khí áp cũng thấp, hiển nhiên là sắp mưa, mà ước chừng mưa khá to.
Nhưng điều này không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của Tô Tình, bởi vì sáng sớm tỉnh lại cô đã nhìn thấy gạo và bột mì trong chum mà tối hôm qua Vệ Thế Quốc mang về.
Vào bếp lại thấy một miếng thịt nữa, miếng thịt này không to, chỉ khoảng hai lạng rưỡi, còn là thịt ba chỉ.
Tô Tình lập tức lên kế hoạch, trưa nay sẽ ăn sủi cảo!
Sáng nay thì ăn đơn giản chút, Tô Tình nấu nồi cơm trắng, bữa sáng không chỉ phải ăn tử tế mà còn phải ăn no nữa, phải nấu đầy đủ.
Gạo tối hôm qua Vệ Thế Quốc mang về không nhiều, nhưng coi như vẫn đủ dùng, không cần quá tiết kiệm!
Cô đi ra sân sau ngắt một nắm rau cải mới mọc, lọc ra một ít mỡ từ miếng thịt đó để lát nữa xào rau.
Tất nhiên là có trứng gà nữa.
Vệ Thế Quốc ngủ đến bây giờ mới dậy, lúc này Tô Tình cũng đã nấu xong bữa sáng.
“Nhìn tiết trời có lẽ sẽ mưa to đấy, anh vẫn phải đi làm sao?” Tô Tình ngồi xuống đợi anh tắm rửa xong hỏi.
Tên này nhất định đang thầm nói xấu cô, nhưng chỉ cần anh làm hết việc cô giao thì cũng chẳng có gì phải nói.
Còn lại thì cho anh một chút không gian cá nhân, cũng không nên ép người ta quá đáng.
Cô ngâm nga giai điệu của bài hát “Đóa hồng ngượng ngùng âm thầm nở hoa”' rồi vào bếp bắt tay vào nấu nướng, không lâu sau liền bắt đầu dọn cơm ra ăn.
Tô Tình vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với Vệ Thế Quốc: “Thu hoạch năm nay của chúng ta như thế nào?”
Vệ Thế Quốc liếc cô một cái, biết cô đang tìm lời, nhưng cũng nói: “Nếu không có chuyện ngoài ý muốn gì thì năm nay sẽ bội thu.”
“Dạo này trời nóng như vậy, hẳn là không có chuyện gì đâu.” Tô Tình nói, sau đó thương lượng: “Chuồng gà của anh làm xong sửa cho em phòng tắm ở sân sau nhé?”
Vệ Thế Quốc biết người phụ nữ này thích sạch sẽ, không bình luận thêm: “Ừ.”
Đây coi như là đáp ứng cô rồi, Tô Tình rất vui vẻ, cười nói: “Ăn thêm đi, món trứng xào dưa chuột này ngon lắm.”
Vệ Thế Quốc thầm nghĩ, trứng vốn đã ngon rồi còn cho nhiều dầu như vậy có thể không ngon sao, nhưng không nói ra, chỉ vùi đầu vào ăn của bát của mình.
Sau khi ăn xong, Tô Tình đi thu dọn rửa bát, Vệ Thế Quốc tiếp tục làm chuồng gà.
Tô Tình dọn xong lấy một cuốn sách ra đọc, thỉnh thoảng lại nhìn sang bên Vệ Thế Quốc.
Vệ Thế Quốc biết người phụ nữ này đang nhìn mình, nhưng anh vẫn im lặng làm việc, động tác rất nhanh, một chuồng gà rất nhanh sau đó liền thành hình.
Thấy trời đã tối, Vệ Thế Quốc ngừng việc trong tay cầm phiếu ra ngoài.
Trước khi đi ra ngoài, anh vẫn báo cho Tô Tình một tiếng, Tô Tình cũng gật đầu biểu thị đã nghe thấy, sau đó liền kệ anh.
Vệ Thế Quốc lần này về khá muộn, về đến nhà cũng đã gần nửa đêm, hơn nữa trước khi về còn lặng lẽ đến chuồng bò một chuyến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thầy!” Vệ Thế Quốc nhỏ giọng kêu lên.
Một lúc sau, một ông lão từ chuồng bò bước ra, là công chức sống ở đây.
“Sao lại đến lúc này?” Lão Cung hỏi.
“Thầy nhận cái này đi.” Vệ Thế Quốc đưa cho ông một cái túi.
Trong túi chứa đầy trứng!
Vệ Thế Quốc không nán lại chuồng bò lâu mà rất nhanh liền trở về.
Tô Tình ngủ rất say, nhưng nghe thấy động tĩnh liền thức giấc.
“Là tôi.” Vệ Thế Quốc nói nhỏ.
“Anh đi ngủ sớm đi.” Tô Tình liền yên tâm, sau đó mơ mơ hồ hồ ngủ tiếp.
Thời tiết thực sự rất nóng, nhưng không còn cách nào khác, điều kiện cũng chỉ có bấy nhiêu.
Vệ Thế Quốc đem thịt đặt trong bếp rồi đổ nước lên, gạo và bột mì đem về cũng để trong phòng rồi ra ngoài múc nước từ vại tắm rửa trong bóng tối.
Tắm rửa sảng khoái thoải mái rồi mới quay vào nhà ngủ.
Người phụ nữ kia ngủ cách anh không xa, không biết có phải thoa dầu thơm hay không mà có mùi thơm thoang thoảng truyền đến.
Vệ Thế Quốc biết người phụ nữ này vẫn có chỗ cần anh, vì vậy mới bằng lòng tiếp tục nhẫn nhịn đối phó với anh.
Rốt cục làm một chiếc chăn bông to cho mùa đông không phải chuyện dễ dàng gì, tất nhiên là đối với anh mà nói không quá khó.
Cho dù không có phiếu bông và vải cô đưa, chỉ cần có tiền là anh có thể đem được chăn bông về cho cô, nhưng hai người cũng không quá thân thiết, cái gì nên nhận vẫn phải nhận.
Nhưng......
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người phụ nữ này làm thế nào lại biết anh có thể làm được? Ví dụ như trước đó cô bảo anh lấy ít dầu ăn về trong nhà hết rồi.
Khi đó anh nghĩ không muốn cô ầm ĩ nữa nên mới mang một ít về cho cô dùng tạm, bây giờ nghĩ lại, cô có phải biết được điều gì đó về anh không?
Nhưng làm sao cô có thể biết được chuyện mà những người trong làng, thậm chí cả Vương Cương bạn nối khố của anh còn không biết.
Vệ Thế Quốc quay đầu qua nhìn người phụ nữ đang ngủ say.
Nghĩ không ra thì không nghĩ nữa, nhưng vẫn phải đề phòng, hơn nữa nếu cô vẫn muốn ăn uống đầy đủ, chung quy sẽ không dám đi quá xa với anh.
Tô Tình cảm thấy miệng mình đúng là có chút thối, bởi vì hôm qua mới nói thời tiết tốt sẽ không mưa, hôm nay tỉnh dậy liền thấy vài đám mây đen đã tụ lại.
Khí áp cũng thấp, hiển nhiên là sắp mưa, mà ước chừng mưa khá to.
Nhưng điều này không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của Tô Tình, bởi vì sáng sớm tỉnh lại cô đã nhìn thấy gạo và bột mì trong chum mà tối hôm qua Vệ Thế Quốc mang về.
Vào bếp lại thấy một miếng thịt nữa, miếng thịt này không to, chỉ khoảng hai lạng rưỡi, còn là thịt ba chỉ.
Tô Tình lập tức lên kế hoạch, trưa nay sẽ ăn sủi cảo!
Sáng nay thì ăn đơn giản chút, Tô Tình nấu nồi cơm trắng, bữa sáng không chỉ phải ăn tử tế mà còn phải ăn no nữa, phải nấu đầy đủ.
Gạo tối hôm qua Vệ Thế Quốc mang về không nhiều, nhưng coi như vẫn đủ dùng, không cần quá tiết kiệm!
Cô đi ra sân sau ngắt một nắm rau cải mới mọc, lọc ra một ít mỡ từ miếng thịt đó để lát nữa xào rau.
Tất nhiên là có trứng gà nữa.
Vệ Thế Quốc ngủ đến bây giờ mới dậy, lúc này Tô Tình cũng đã nấu xong bữa sáng.
“Nhìn tiết trời có lẽ sẽ mưa to đấy, anh vẫn phải đi làm sao?” Tô Tình ngồi xuống đợi anh tắm rửa xong hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro