[Thập Niên 70] Nàng Dâu May Mắn
Bánh cao lương...
Lê Vị Ương
2024-10-04 09:43:40
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Mẹ vẫn ổn chứ ạ?” Quý Thục Hiền vẫn kéo tay mẹ Lương, nhìn bà, sắc mặt tái nhợt hỏi thăm bà.
“Không sao không sao, chỉ là bệnh cũ thôi, cứ ngồi lâu là như vậy. Cơm nấu xong rồi, mẹ xới cơm nữa là có thể ăn thôi.” Mẹ Lương lắc đầu ra hiệu mình không sao, thả tay Quý Thục Hiền ra rồi đi xới cơm. Mẹ Lương lấy bát đi xới cơm, Quý Thục Hiền ngồi một bên trông chừng, sợ bà lại té xỉu. Cũng may mẹ Lương đã bình thường lại, xới cơm rất bình thường. Bữa trưa có bánh cao lương hấp, cháo loãng rau dại, mẹ Lương lại cắt thêm một miếng dưa muối nữa là coi như xong bữa cơm. Bánh ngô và đồ thừa hôm qua đã ăn hết, nhà họ Lương quay về với bữa ăn như lúc trước.
Nhìn bánh cao lương màu đen, Quý Thục Hiền lại thấy cổ họng mình hơi đau rát. Thời đại này bánh cao lương dường như là đồ ăn quen thuộc của mọi người, nhưng cô ăn không quen, nuốt vào trong cổ họng thì đau rát. Cháo rau dại này cũng toàn là nước, phía trên cũng chẳng được vài miếng rau.
Quý Thục Hiền im lặng dời mắt ra chỗ khác, bước đến bếp lò: “Mẹ, để con bưng bát cơm lên nhà chính trước.”
“Ừ, con bưng đi, bảo Thế Thông gọi Minh Huy về ăn cơm. Thằng nhóc kia đi học về chắc lại đi kiếm củi hoặc đào rau gì đó rồi.” Mẹ Lương nói xong thì tiếp tục xới cơm.
“Vâng ạ.”
Quý Thục Hiền bưng bát cơm lên nhà chính, nhìn Lương Thế Thông ngoài sân, nói: “Thế Thông, cơm xong rồi, mẹ bảo anh đi gọi Minh Huy về ăn cơm.”
“Được thôi.” Thế Thông đáp lời vợ, bước nhanh ra ngoài.
Ở trong làng, lúc Lương Thế Thông tìm thấy Minh Huy, cặp sách của cậu bé bị ném trên mặt đất, hai quyển vở bị xé mở trên mặt đất, mấy cái rau dại bên trong cũng lòi ra, bên trên cặp sách còn có dấu chân. Xung quanh không có ai, chỉ có một mình Minh Huy ở đó.
“Ai làm đây?”
Minh Huy mặc kệ Lương Thế Thông, lẳng lặng ngồi xổm xuống, nhặt sách vở và rau dại bỏ vào trong cặp sách, đứng lên đi thẳng về phía trước, bước được vài bước, cậu dừng lại: “Cháu đánh lại rồi.”
Minh Huy nói xong thì tiếp tục đi về phía trước. Lúc cậu bé bước đi, Lương Thế Thông thấy chân cậu bé có hơi cà nhắc. Lương Thế Thông mím môi không nói gì. Khi hai người về đến nhà, mẹ Lương và Quý Thục Hiền đã bưng đồ ăn lên nhà chính. Mẹ Lương thấy bọn họ về thì nói theo thói quen: “Về rồi sao, mau rửa tay ăn cơm thôi.”
Quý Thục Hiền đứng ở cửa nhà chính, rất nhạy cảm phát hiện ra bước chân của Minh Huy có gì đó không đúng lắm, tư thế đi không nhanh nhẹn như bình thường. Mà bình thường trẻ con nhà họ Lương vô cùng sạch sẽ, cô để ý thấy áo quần Minh Huy có dính bụi bẩn, trên cặp sách cũng có vết bẩn.
Minh Huy đi rửa tay, Quý Thục Hiền xích lại gần Lương Thế Thông: “Thằng bé làm sao vậy?”
Lương Thế Thông nhìn qua Minh Huy: “Đánh nhau.”
“Ôi, hình như thằng bé bị thương rồi, lát nữa anh đi xem nó có bị làm sao không.” Quý Thục Hiền đáp lời, không tiếp tục hỏi nữa.
“Ừ.” Lương Thế Thông trả lời, thấy Minh Huy ngồi trước bàn cơm, anh cũng ngồi xuống.
Thường ngày bàn ăn của nhà họ Lương vô cùng yên tĩnh. Quý Thục Hiền ăn nửa cái bánh cao lương, húp một bát cháo ít rau dại thì không ăn gì nữa, trong bụng có đồ chặn cái đói rồi, ăn bánh cao lương vào họng đau rát. Mà trong bánh còn có thêm cám, lúc ăn như nhai cỏ khô, thực sự là nuốt không vào. Ngày nào cũng phải ăn bánh cao lương thì quá khổ rồi, cô đang nghĩ vài cách có thể bớt ăn nó lại. Phải đi chợ trên trấn một chuyện, trong tay cô còn ít tiền, đi mua ít đồ về ăn.
Mẹ Lương thấy Quý Thục Hiền chỉ ăn một miếng bánh cao lương thì vội đưa thêm một cái cho cô: “Thục Hiền, con ăn nửa cái bánh cao lương thì có thể đủ no sao, ăn thêm cái nữa đi.”
Quý Thục Hiền nhìn bánh cao lương trước mặt, rất không tình nguyện đưa tay ra nhận, cô thực sự không muốn ăn. Cô đang muốn mở miệng từ chối thì bên cạnh duỗi ra một đôi tay lớn: “Con chưa no, để con ăn.”
Lương Thế Thông nói xong thì cầm lấy bánh cao lương trên tay mẹ Lương.
Cái bánh cao lương cuối cùng bị Lương Thế Thông cầm lấy, Quý Thục Hiền không kịp ăn. Mẹ Lương chỉ có thể cười với Quý Thục Hiền: “Bữa tối mẹ sẽ làm nhiều bánh cao lương một chút.”
“Dạ.” Quý Thục Hiền cười cười.
Bữa trưa ăn rất nhanh, sau bữa ăn, Quý Thục Hiền giúp mẹ Lương thu dọn bát đũa xong thì quay về phòng, nghỉ ngơi để chuẩn bị cho buổi chiều tiếp tục làm việc. Lương Thế Thông không ở trong phòng, cũng không biết đi đâu làm gì. Cô cởi giày ra, nằm trên giường, đang chuẩn bị nhắm mắt đi ngủ thì cửa phòng được mở ra, Lương Thế Thông nhanh chân bước vào.
Thấy Lương Thế Thông đi vào, cơn buồn ngủ của Quý Thục Hiền vơi đi không ít. Cô ngồi dậy nhìn về phía Lương Thế Thông, nói ra chuyện lo lắng trong lòng: “Lúc trưa em vào bếp thấy mẹ suýt chút nữa té xỉu. Anh có muốn dành chút thời gian rảnh đưa bà đi bệnh viện khám không?”
“Mẹ vẫn ổn chứ ạ?” Quý Thục Hiền vẫn kéo tay mẹ Lương, nhìn bà, sắc mặt tái nhợt hỏi thăm bà.
“Không sao không sao, chỉ là bệnh cũ thôi, cứ ngồi lâu là như vậy. Cơm nấu xong rồi, mẹ xới cơm nữa là có thể ăn thôi.” Mẹ Lương lắc đầu ra hiệu mình không sao, thả tay Quý Thục Hiền ra rồi đi xới cơm. Mẹ Lương lấy bát đi xới cơm, Quý Thục Hiền ngồi một bên trông chừng, sợ bà lại té xỉu. Cũng may mẹ Lương đã bình thường lại, xới cơm rất bình thường. Bữa trưa có bánh cao lương hấp, cháo loãng rau dại, mẹ Lương lại cắt thêm một miếng dưa muối nữa là coi như xong bữa cơm. Bánh ngô và đồ thừa hôm qua đã ăn hết, nhà họ Lương quay về với bữa ăn như lúc trước.
Nhìn bánh cao lương màu đen, Quý Thục Hiền lại thấy cổ họng mình hơi đau rát. Thời đại này bánh cao lương dường như là đồ ăn quen thuộc của mọi người, nhưng cô ăn không quen, nuốt vào trong cổ họng thì đau rát. Cháo rau dại này cũng toàn là nước, phía trên cũng chẳng được vài miếng rau.
Quý Thục Hiền im lặng dời mắt ra chỗ khác, bước đến bếp lò: “Mẹ, để con bưng bát cơm lên nhà chính trước.”
“Ừ, con bưng đi, bảo Thế Thông gọi Minh Huy về ăn cơm. Thằng nhóc kia đi học về chắc lại đi kiếm củi hoặc đào rau gì đó rồi.” Mẹ Lương nói xong thì tiếp tục xới cơm.
“Vâng ạ.”
Quý Thục Hiền bưng bát cơm lên nhà chính, nhìn Lương Thế Thông ngoài sân, nói: “Thế Thông, cơm xong rồi, mẹ bảo anh đi gọi Minh Huy về ăn cơm.”
“Được thôi.” Thế Thông đáp lời vợ, bước nhanh ra ngoài.
Ở trong làng, lúc Lương Thế Thông tìm thấy Minh Huy, cặp sách của cậu bé bị ném trên mặt đất, hai quyển vở bị xé mở trên mặt đất, mấy cái rau dại bên trong cũng lòi ra, bên trên cặp sách còn có dấu chân. Xung quanh không có ai, chỉ có một mình Minh Huy ở đó.
“Ai làm đây?”
Minh Huy mặc kệ Lương Thế Thông, lẳng lặng ngồi xổm xuống, nhặt sách vở và rau dại bỏ vào trong cặp sách, đứng lên đi thẳng về phía trước, bước được vài bước, cậu dừng lại: “Cháu đánh lại rồi.”
Minh Huy nói xong thì tiếp tục đi về phía trước. Lúc cậu bé bước đi, Lương Thế Thông thấy chân cậu bé có hơi cà nhắc. Lương Thế Thông mím môi không nói gì. Khi hai người về đến nhà, mẹ Lương và Quý Thục Hiền đã bưng đồ ăn lên nhà chính. Mẹ Lương thấy bọn họ về thì nói theo thói quen: “Về rồi sao, mau rửa tay ăn cơm thôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quý Thục Hiền đứng ở cửa nhà chính, rất nhạy cảm phát hiện ra bước chân của Minh Huy có gì đó không đúng lắm, tư thế đi không nhanh nhẹn như bình thường. Mà bình thường trẻ con nhà họ Lương vô cùng sạch sẽ, cô để ý thấy áo quần Minh Huy có dính bụi bẩn, trên cặp sách cũng có vết bẩn.
Minh Huy đi rửa tay, Quý Thục Hiền xích lại gần Lương Thế Thông: “Thằng bé làm sao vậy?”
Lương Thế Thông nhìn qua Minh Huy: “Đánh nhau.”
“Ôi, hình như thằng bé bị thương rồi, lát nữa anh đi xem nó có bị làm sao không.” Quý Thục Hiền đáp lời, không tiếp tục hỏi nữa.
“Ừ.” Lương Thế Thông trả lời, thấy Minh Huy ngồi trước bàn cơm, anh cũng ngồi xuống.
Thường ngày bàn ăn của nhà họ Lương vô cùng yên tĩnh. Quý Thục Hiền ăn nửa cái bánh cao lương, húp một bát cháo ít rau dại thì không ăn gì nữa, trong bụng có đồ chặn cái đói rồi, ăn bánh cao lương vào họng đau rát. Mà trong bánh còn có thêm cám, lúc ăn như nhai cỏ khô, thực sự là nuốt không vào. Ngày nào cũng phải ăn bánh cao lương thì quá khổ rồi, cô đang nghĩ vài cách có thể bớt ăn nó lại. Phải đi chợ trên trấn một chuyện, trong tay cô còn ít tiền, đi mua ít đồ về ăn.
Mẹ Lương thấy Quý Thục Hiền chỉ ăn một miếng bánh cao lương thì vội đưa thêm một cái cho cô: “Thục Hiền, con ăn nửa cái bánh cao lương thì có thể đủ no sao, ăn thêm cái nữa đi.”
Quý Thục Hiền nhìn bánh cao lương trước mặt, rất không tình nguyện đưa tay ra nhận, cô thực sự không muốn ăn. Cô đang muốn mở miệng từ chối thì bên cạnh duỗi ra một đôi tay lớn: “Con chưa no, để con ăn.”
Lương Thế Thông nói xong thì cầm lấy bánh cao lương trên tay mẹ Lương.
Cái bánh cao lương cuối cùng bị Lương Thế Thông cầm lấy, Quý Thục Hiền không kịp ăn. Mẹ Lương chỉ có thể cười với Quý Thục Hiền: “Bữa tối mẹ sẽ làm nhiều bánh cao lương một chút.”
“Dạ.” Quý Thục Hiền cười cười.
Bữa trưa ăn rất nhanh, sau bữa ăn, Quý Thục Hiền giúp mẹ Lương thu dọn bát đũa xong thì quay về phòng, nghỉ ngơi để chuẩn bị cho buổi chiều tiếp tục làm việc. Lương Thế Thông không ở trong phòng, cũng không biết đi đâu làm gì. Cô cởi giày ra, nằm trên giường, đang chuẩn bị nhắm mắt đi ngủ thì cửa phòng được mở ra, Lương Thế Thông nhanh chân bước vào.
Thấy Lương Thế Thông đi vào, cơn buồn ngủ của Quý Thục Hiền vơi đi không ít. Cô ngồi dậy nhìn về phía Lương Thế Thông, nói ra chuyện lo lắng trong lòng: “Lúc trưa em vào bếp thấy mẹ suýt chút nữa té xỉu. Anh có muốn dành chút thời gian rảnh đưa bà đi bệnh viện khám không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro