[Thập Niên 70] Nàng Dâu May Mắn
Có thể chứ? (1)
Lê Vị Ương
2024-10-04 09:43:40
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chỉ chạm một cái thôi mà Quý Thục Hiền đã cảm giác đầu ngón tay có hơi tê dại. Cô vội thu tay, giả vờ nghiêm túc nhấc tủ. Lương Thế Thông cúi đầu nhìn về phía tay Quý Thục Hiền, thần sắc rất khó đoán. Sau khi hai người dời xong tủ thì Quý Thục Hiền bắt đầu quét dọn, Lương Thế Thông đứng bên giúp đỡ.
Không biết từ lúc nào bên ngoài trời đã tối. Mẹ Lương hâm nóng đồ ăn thừa của bữa trưa, người một nhà cùng nhau ăn cơm. Người nhà họ Lương cứ như đã quen im lặng, lúc ăn cơm cũng không nói chuyện gì.
Quý Thục Hiền cũng chưa quen với người nhà họ Lương, cho nên lúc ăn cơm cô cũng im lặng. Sau bữa cơm tối, mẹ Lương dọn bát đũa để Quý Thục Hiền và Lương Thế Thông rửa mặt xong rồi đi nghỉ ngơi, còn bà cũng đưa Minh Huy và Hân Hân về phòng mình.
Trong phòng Lương Thế Thông thắp một cái đèn dầu hỏa, ánh đèn vàng vọt, ánh trăng bên ngoài chiếu sáng qua khe cửa sổ tạo thành một vầng sáng mơ hồ.
Đêm nay là đêm đầu sau cưới, đêm tân hôn. Quý Thục Hiền ngồi trên giường len lén liếc nhìn Lương Thế Thông một cái, có hơi khẩn trương. Đã sống hai kiếp nhưng đây là lần đầu tiên cô trải qua đêm động phòng hoa chúc, tim không khỏi đập nhanh, lòng bàn tay cũng rịn ra chút mồ hôi. Trong lúc cô đang khẩn trương, Lương Thế Thông thổi tắt đèn dầu hỏa, hơi cúi đầu, kéo lấy tay cô: “Muộn rồi, đi nghỉ thôi.”
Lương Thế Thông cầm lấy tay Quý Thục Hiền dẫn cô về phía giường ngủ, đưa người đến bên giường, anh thả tay cô ra. Cửa sổ của ngôi nhà là tấm nhựa trong, ánh trăng chiếu vào phòng, dưới ánh trăng mơ hồ có thể nhìn thấy ngũ quan của người đàn ông, đôi mắt sâu nhìn chằm chằm cô, ánh mắt kia như thể đang chứa một ngọn lửa.
Đêm rất yên tĩnh, đến mức tiếng tim đập cũng có thể nghe rất rõ ràng. Quý Thục Hiền không biết là tiếng tim mình đập hay là của Lương Thế Thông, tiếng tim đập ngày một lớn hơn. Quý Thục Hiền không nói gì, Lương Thế Thông thì cúi đầu, buông tay cô ra, sau đó đặt tay lên eo cô, môi ghé vào tai cô: “Có thể chứ?”
Có thể chứ? Là đêm tân hôn mà, tất nhiên là có thể.
Quý Thục Hiền gật đầu rất khẽ: “Ừ.”
Vô cùng nhỏ giọng nhưng Lương Thế Thông nghe được, trong bóng tối, gương mặt anh dịu dàng hơn rất nhiều. Anh cúi đầu, đôi môi từ từ đến gần môi Quý Thục Hiền, cuối cùng hai đôi môi quyện chặt vào nhau.
Trong gian phòng mịt mờ, đôi nam nữ ôn hôn nhau, nụ hôn càng lúc càng sâu, đôi tay người đàn ông cũng không an phận, bắt đầu chui vào trong quần áo của người phụ nữ. Đêm khuya khoắt, ngoài cửa phảng phất có tiếng côn trùng kêu, trong phòng dần nóng lên.
......
Sáng sớm ở nông thôn, gà trống vừa gáy thì đa số mọi người đều rời giường. Lúc trời còn chưa sáng hẳn, mẹ Lương đã tỉnh giấc đi nấu cơm. Sau khi ra khỏi phòng, bà liếc mắt qua phòng vợ chồng Lương Thế Thông, cửa gian phòng vẫn đang đóng chặt.
Minh Huy phải đi học, buổi sáng phải dậy giúp mẹ Lương nhóm lửa. Mẹ Lương ra khỏi phòng thì cậu bé cũng đi theo, thấy mẹ Lương nhìn gian phòng của vợ chồng Lương Thế Thông thì ngẩng đầu nói: “Bà nội, chú cưới người phụ nữ đó cũng không tốt đẹp gì.”
Mẹ Lương nghe cháu trai nói vậy thì quay đầu trách móc: “Đó là thím cháu, chỉ là một đứa trẻ thôi đừng nói lung tung nữa. Mau đi nhóm lửa đi.”
Minh Huy cúi đầu, không trả lời mẹ Lương. Cậu đi đến sau bệ bếp, ngồi chờ nhóm lửa. Mẹ Lương cầm hai củ khoai rửa sạch, cắt thành khối rồi bỏ vào nồi, sau đó đổ thêm nửa nồi nước, đặt đồ ăn thừa và hai miếng bánh bột ngô hôm qua vào bên trên rồi để Minh Huy nhóm lửa.
Nấu xong cơm, mẹ Lương đi ra khỏi bếp, nhìn vào phòng Lương Thế Thông. Bình thường giờ này Lương Thế Thông đã dậy làm việc được một lúc rồi, hôm nay vẫn chưa rời giường. Bà cũng không đi gọi con trai dậy mà đi cho mấy con gà ăn, sau đó về phòng thay đồ cho Hân Hân, đưa cô bé ra khỏi phòng.
Nấu xong đồ ăn, việc cần làm cũng đã làm hết, mẹ Lương đi vào phòng bếp: “Minh Huy, đi gọi chú cháu dậy đi, đứng ở cửa gọi là được rồi.”
“Dạ.”
Minh Huy chạy từ sau bếp lò ra ngoài, đứng trước cửa phòng Lương Thế Thông lớn giọng gọi: “Chú ơi, ăn sáng.”
Giọng cậu bé rất lớn, Quý Thục Hiền còn đang ngủ trong phòng cũng bị đánh thức, từ từ mở mắt. Cô vừa mở mắt ra đã thấy người bên cạnh duỗi tay lấy quần áo: “Trời sáng rồi sao?”
Quý Thục Hiền nhúc nhích thì cả người có hơi đau nhức, gò má cô ửng đỏ, né tránh ánh mắt Lương Thế Thông, vươn tay lấy đồ mình mặc vào.
“Ừ.” Lương Thế Thông mang áo, không xuống giường ngay, anh ngồi trên giường, hơi cúi đầu: “Em có muốn ngủ thêm chút nữa không?”
Lương Thế Thông nhìn chằm chằm Quý Thục Hiền, đôi mắt thâm thúy nhìn trên người cô. Quý Thục Hiền ngại ngùng theo bản năng, từng cảnh tượng tối qua lại xuất hiện trong đầu cô. Kiếp trước, trước khi gả đi, ma ma đã nói với cô những chuyện phải làm trong đêm tân hôn.
Chỉ chạm một cái thôi mà Quý Thục Hiền đã cảm giác đầu ngón tay có hơi tê dại. Cô vội thu tay, giả vờ nghiêm túc nhấc tủ. Lương Thế Thông cúi đầu nhìn về phía tay Quý Thục Hiền, thần sắc rất khó đoán. Sau khi hai người dời xong tủ thì Quý Thục Hiền bắt đầu quét dọn, Lương Thế Thông đứng bên giúp đỡ.
Không biết từ lúc nào bên ngoài trời đã tối. Mẹ Lương hâm nóng đồ ăn thừa của bữa trưa, người một nhà cùng nhau ăn cơm. Người nhà họ Lương cứ như đã quen im lặng, lúc ăn cơm cũng không nói chuyện gì.
Quý Thục Hiền cũng chưa quen với người nhà họ Lương, cho nên lúc ăn cơm cô cũng im lặng. Sau bữa cơm tối, mẹ Lương dọn bát đũa để Quý Thục Hiền và Lương Thế Thông rửa mặt xong rồi đi nghỉ ngơi, còn bà cũng đưa Minh Huy và Hân Hân về phòng mình.
Trong phòng Lương Thế Thông thắp một cái đèn dầu hỏa, ánh đèn vàng vọt, ánh trăng bên ngoài chiếu sáng qua khe cửa sổ tạo thành một vầng sáng mơ hồ.
Đêm nay là đêm đầu sau cưới, đêm tân hôn. Quý Thục Hiền ngồi trên giường len lén liếc nhìn Lương Thế Thông một cái, có hơi khẩn trương. Đã sống hai kiếp nhưng đây là lần đầu tiên cô trải qua đêm động phòng hoa chúc, tim không khỏi đập nhanh, lòng bàn tay cũng rịn ra chút mồ hôi. Trong lúc cô đang khẩn trương, Lương Thế Thông thổi tắt đèn dầu hỏa, hơi cúi đầu, kéo lấy tay cô: “Muộn rồi, đi nghỉ thôi.”
Lương Thế Thông cầm lấy tay Quý Thục Hiền dẫn cô về phía giường ngủ, đưa người đến bên giường, anh thả tay cô ra. Cửa sổ của ngôi nhà là tấm nhựa trong, ánh trăng chiếu vào phòng, dưới ánh trăng mơ hồ có thể nhìn thấy ngũ quan của người đàn ông, đôi mắt sâu nhìn chằm chằm cô, ánh mắt kia như thể đang chứa một ngọn lửa.
Đêm rất yên tĩnh, đến mức tiếng tim đập cũng có thể nghe rất rõ ràng. Quý Thục Hiền không biết là tiếng tim mình đập hay là của Lương Thế Thông, tiếng tim đập ngày một lớn hơn. Quý Thục Hiền không nói gì, Lương Thế Thông thì cúi đầu, buông tay cô ra, sau đó đặt tay lên eo cô, môi ghé vào tai cô: “Có thể chứ?”
Có thể chứ? Là đêm tân hôn mà, tất nhiên là có thể.
Quý Thục Hiền gật đầu rất khẽ: “Ừ.”
Vô cùng nhỏ giọng nhưng Lương Thế Thông nghe được, trong bóng tối, gương mặt anh dịu dàng hơn rất nhiều. Anh cúi đầu, đôi môi từ từ đến gần môi Quý Thục Hiền, cuối cùng hai đôi môi quyện chặt vào nhau.
Trong gian phòng mịt mờ, đôi nam nữ ôn hôn nhau, nụ hôn càng lúc càng sâu, đôi tay người đàn ông cũng không an phận, bắt đầu chui vào trong quần áo của người phụ nữ. Đêm khuya khoắt, ngoài cửa phảng phất có tiếng côn trùng kêu, trong phòng dần nóng lên.
......
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sáng sớm ở nông thôn, gà trống vừa gáy thì đa số mọi người đều rời giường. Lúc trời còn chưa sáng hẳn, mẹ Lương đã tỉnh giấc đi nấu cơm. Sau khi ra khỏi phòng, bà liếc mắt qua phòng vợ chồng Lương Thế Thông, cửa gian phòng vẫn đang đóng chặt.
Minh Huy phải đi học, buổi sáng phải dậy giúp mẹ Lương nhóm lửa. Mẹ Lương ra khỏi phòng thì cậu bé cũng đi theo, thấy mẹ Lương nhìn gian phòng của vợ chồng Lương Thế Thông thì ngẩng đầu nói: “Bà nội, chú cưới người phụ nữ đó cũng không tốt đẹp gì.”
Mẹ Lương nghe cháu trai nói vậy thì quay đầu trách móc: “Đó là thím cháu, chỉ là một đứa trẻ thôi đừng nói lung tung nữa. Mau đi nhóm lửa đi.”
Minh Huy cúi đầu, không trả lời mẹ Lương. Cậu đi đến sau bệ bếp, ngồi chờ nhóm lửa. Mẹ Lương cầm hai củ khoai rửa sạch, cắt thành khối rồi bỏ vào nồi, sau đó đổ thêm nửa nồi nước, đặt đồ ăn thừa và hai miếng bánh bột ngô hôm qua vào bên trên rồi để Minh Huy nhóm lửa.
Nấu xong cơm, mẹ Lương đi ra khỏi bếp, nhìn vào phòng Lương Thế Thông. Bình thường giờ này Lương Thế Thông đã dậy làm việc được một lúc rồi, hôm nay vẫn chưa rời giường. Bà cũng không đi gọi con trai dậy mà đi cho mấy con gà ăn, sau đó về phòng thay đồ cho Hân Hân, đưa cô bé ra khỏi phòng.
Nấu xong đồ ăn, việc cần làm cũng đã làm hết, mẹ Lương đi vào phòng bếp: “Minh Huy, đi gọi chú cháu dậy đi, đứng ở cửa gọi là được rồi.”
“Dạ.”
Minh Huy chạy từ sau bếp lò ra ngoài, đứng trước cửa phòng Lương Thế Thông lớn giọng gọi: “Chú ơi, ăn sáng.”
Giọng cậu bé rất lớn, Quý Thục Hiền còn đang ngủ trong phòng cũng bị đánh thức, từ từ mở mắt. Cô vừa mở mắt ra đã thấy người bên cạnh duỗi tay lấy quần áo: “Trời sáng rồi sao?”
Quý Thục Hiền nhúc nhích thì cả người có hơi đau nhức, gò má cô ửng đỏ, né tránh ánh mắt Lương Thế Thông, vươn tay lấy đồ mình mặc vào.
“Ừ.” Lương Thế Thông mang áo, không xuống giường ngay, anh ngồi trên giường, hơi cúi đầu: “Em có muốn ngủ thêm chút nữa không?”
Lương Thế Thông nhìn chằm chằm Quý Thục Hiền, đôi mắt thâm thúy nhìn trên người cô. Quý Thục Hiền ngại ngùng theo bản năng, từng cảnh tượng tối qua lại xuất hiện trong đầu cô. Kiếp trước, trước khi gả đi, ma ma đã nói với cô những chuyện phải làm trong đêm tân hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro