[Thập Niên 70] Nàng Dâu May Mắn
Đón dâu (2)
Lê Vị Ương
2024-10-04 09:43:40
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nắm chặt tay Quý Thục Hiền, Lương Thế Thông dẫn cô đi ra ngoài. Trong điểm thanh niên trí thức có một vài người đàn ông đang chờ, có hai người trong đó là con trai của bí thư chi bộ Vương, còn mấy người khác là người trong làng. Bọn họ là người Lương Thế Thông đưa đến để cầm đồ cho Quý Thục Hiền.
Lương Thế Thông dẫn Quý Thục Hiền đến chỗ chiếc xe đạp cột dây đỏ, Lưu Mai thì gọi mấy người khác đi lấy hành lý và đồ cưới của Quý Thục Hiền. Hành lý của Quý Thục Hiền chỉ có một túi đựng quần áo, đồ cưới do chính cô chuẩn bị thì có một cái bồn sứ, một cái tủ, một cái giá rửa mặt, lại thêm đồ hôm qua Lương Thế Thông mang đến như ấm nước, bồn rửa. Mấy thứ này cũng không tính là nhiều, mấy người đến đây mỗi người cầm một món là vừa đủ.
Xách đồ cưới trong tay, mấy người đàn ông đi theo sau Lương Thế Thông, mang đồ của Quý Thục Hiền đến nhà họ Lương. Lương Thế Thông đạp xe chở Quý Thục Hiền, đằng sau có năm sáu người đàn ông mang đồ, một đám người nối đuôi nhau hấp dẫn không ít sự chú ý của người trong làng. Mấy đứa nhỏ nhìn thấy cảnh này thì nhảy lưng tưng, nói: “Ồ ồ cưới vợ, cưới vợ đó.”
Mấy người già trong làng không làm việc thấy cảnh này thì cũng thổn thức, tự thảo luận với nhau: “Cái thằng con nhà họ Lương này sao lại may mắn như vậy, còn cưới vợ là thanh niên trí thức.”
“Cái gì mà may mắn chứ? Tôi nghe con dâu cả tôi nói, hai người bọn họ vụng trộm đó, bị người trong thôn bắt gặp, chắc chăn là sợ bị tố mới bị bắt đó.”
“Bây giờ cũng đã kết hôn rồi, kết hôn xong thì là vợ chồng, vậy cũng không thể tính là vụng trộm được.”
......
Những người ở ngoài đang bàn luận thì Quý Thục Hiền cũng không biết được, cô chỉ theo Lương Thế Thông về nhà họ Lương. Trong nhà họ Lương rất ít người, nhưng ngoài nhà bọn họ đều dán chữ Hỉ đỏ chót, nhìn cũng rất vui mắt.
Lương Thế Thông là thành phần không tốt trong làng, có rất ít người chịu đến tham gia lễ cưới của anh, chỉ có người nhà họ Vương và mấy người bạn đến tham gia lễ cưới. Trong nhà tính cả người nhà họ Lương nữa cũng được mười mấy người.
Mẹ Lương bận rộn trong phòng bếp, nghe được động tĩnh thì chạy ra ngoài, ra sân thì thấy Lương Thế Thông đẩy xe đạp, sóng vai cùng Quý Thục Hiền đi vào trong sân. Bà lau tay, vui mừng nói: “Đến rồi sau, mau dẫn Quý …. Thục Hiền vào nhà uống ly trà đi.”
Lúc đầu mẹ Lương tính gọi thanh niên trí thức Quý, lời ra đến miếng rồi mới nhớ ra bây giờ Quý Thục Hiền đã là con dâu mình nên cũng thay đổi cách xưng hô.
“Dạ vâng ạ.”
Lương Thế Thông dẫn Quý Thục Hiền vào trong phòng, rót cho cô một chén trà, bỏ lên bàn: “Em uống nước trước đi, anh ở ngay trong sân, có việc gì thì gọi anh.”
“Vâng ạ.” Quý Thục Hiền nhỏ giọng đáp lời.
Có được câu trả lời của Quý Thục Hiền, Lương Thế Thông bước vội ra khỏi phòng đi thẳng ra ngoài.
Sau khi Lương Thế Thông đi, Quý Thục Hiền bắt đầu quan sát căn phòng cô đang ngồi. Phòng gạch ngói sáng sủa, đồ bên trong rất ít, chỉ có một cái giường, một cái tủ hơi cũ, một cái bàn, trên bàn đặt một cái đèn dầu hỏa. Đồ trong phòng dù hơi ít nhưng phòng lại được dọn rất sạch sẽ, chăn mền trên giường được xếp chỉnh tề, giường được trải ga màu đỏ, chăn cũng màu đỏ, nhìn rất có không khí đám cưới. Từ cách bài trí nhà và chăn mền trên giường cũng có thấy được, người nhà họ Lương tổ chức lễ cưới này rất có lòng.
Kết hôn là chuyện cả đời của con gái, lúc kết hôn chỉ muốn gặp được một nhà chồng coi trọng mình và người đàn ông đối xử tốt với mình. Bây giờ xem ra, người bên nhà chồng rất xem trọng đám cưới này, xem ra lựa chọn gả vào nhà họ Lương là vô cùng chính xác.
Quý Thục Hiền nghĩ vậy, đi đến giường ngồi xuống. Bên ngoài có âm thanh người lui tới, còn có giọng Lương Thế Thông đang nói chuyện với người khác. Quý Thục Hiền ngồi trong phòng nghe động tĩnh thì không nhịn được mà nhìn ra ngoài xem.
Cùng lúc đó, trong nhà họ Lương, bí thư chi bộ Vương gọi Lương Thế Thông đang định đi vào bếp: “Thế Thông, cháu qua đây một chút.”
Lương Thế Thông nghe bí thư chi bộ Vương gọi mình thì đi lại chỗ ông: “Chú Vương gọi cháu sao?”
“Ừ, đã đến giờ lành rồi, cháu dẫn cô dâu ra rồi dập đầu bái đường thôi.”
“Được, để cháu đi gọi cô ấy.” Lương Thế Thông trả lời bí thư chi bộ Vương xong thì đi vào trong gian phòng. Anh đến bên cạnh Quý Thục Hiền, hơi cúi người: “Đã đến giờ lành rồi, chúng ta ra ngoài thôi.”
“Vâng ạ.” Quý Thục Hiền đứng dậy.
Cô thẳng người bước lên phía trước, người đàn ông bên cạnh liền cầm lấy tay cô, dẫn cô đi ra ngoài cửa. Sau khi ra cửa thấy cũng khá nhiều người, Quý Thục Hiền vô thức rụt tay lại. Trong ánh mặt Lương Thế Thông có chút biến hóa, anh buông lỏng tay Quý Thục Hiền, sóng vai cô bước lên phía trước, đi tới chính giữa sân.
Nắm chặt tay Quý Thục Hiền, Lương Thế Thông dẫn cô đi ra ngoài. Trong điểm thanh niên trí thức có một vài người đàn ông đang chờ, có hai người trong đó là con trai của bí thư chi bộ Vương, còn mấy người khác là người trong làng. Bọn họ là người Lương Thế Thông đưa đến để cầm đồ cho Quý Thục Hiền.
Lương Thế Thông dẫn Quý Thục Hiền đến chỗ chiếc xe đạp cột dây đỏ, Lưu Mai thì gọi mấy người khác đi lấy hành lý và đồ cưới của Quý Thục Hiền. Hành lý của Quý Thục Hiền chỉ có một túi đựng quần áo, đồ cưới do chính cô chuẩn bị thì có một cái bồn sứ, một cái tủ, một cái giá rửa mặt, lại thêm đồ hôm qua Lương Thế Thông mang đến như ấm nước, bồn rửa. Mấy thứ này cũng không tính là nhiều, mấy người đến đây mỗi người cầm một món là vừa đủ.
Xách đồ cưới trong tay, mấy người đàn ông đi theo sau Lương Thế Thông, mang đồ của Quý Thục Hiền đến nhà họ Lương. Lương Thế Thông đạp xe chở Quý Thục Hiền, đằng sau có năm sáu người đàn ông mang đồ, một đám người nối đuôi nhau hấp dẫn không ít sự chú ý của người trong làng. Mấy đứa nhỏ nhìn thấy cảnh này thì nhảy lưng tưng, nói: “Ồ ồ cưới vợ, cưới vợ đó.”
Mấy người già trong làng không làm việc thấy cảnh này thì cũng thổn thức, tự thảo luận với nhau: “Cái thằng con nhà họ Lương này sao lại may mắn như vậy, còn cưới vợ là thanh niên trí thức.”
“Cái gì mà may mắn chứ? Tôi nghe con dâu cả tôi nói, hai người bọn họ vụng trộm đó, bị người trong thôn bắt gặp, chắc chăn là sợ bị tố mới bị bắt đó.”
“Bây giờ cũng đã kết hôn rồi, kết hôn xong thì là vợ chồng, vậy cũng không thể tính là vụng trộm được.”
......
Những người ở ngoài đang bàn luận thì Quý Thục Hiền cũng không biết được, cô chỉ theo Lương Thế Thông về nhà họ Lương. Trong nhà họ Lương rất ít người, nhưng ngoài nhà bọn họ đều dán chữ Hỉ đỏ chót, nhìn cũng rất vui mắt.
Lương Thế Thông là thành phần không tốt trong làng, có rất ít người chịu đến tham gia lễ cưới của anh, chỉ có người nhà họ Vương và mấy người bạn đến tham gia lễ cưới. Trong nhà tính cả người nhà họ Lương nữa cũng được mười mấy người.
Mẹ Lương bận rộn trong phòng bếp, nghe được động tĩnh thì chạy ra ngoài, ra sân thì thấy Lương Thế Thông đẩy xe đạp, sóng vai cùng Quý Thục Hiền đi vào trong sân. Bà lau tay, vui mừng nói: “Đến rồi sau, mau dẫn Quý …. Thục Hiền vào nhà uống ly trà đi.”
Lúc đầu mẹ Lương tính gọi thanh niên trí thức Quý, lời ra đến miếng rồi mới nhớ ra bây giờ Quý Thục Hiền đã là con dâu mình nên cũng thay đổi cách xưng hô.
“Dạ vâng ạ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lương Thế Thông dẫn Quý Thục Hiền vào trong phòng, rót cho cô một chén trà, bỏ lên bàn: “Em uống nước trước đi, anh ở ngay trong sân, có việc gì thì gọi anh.”
“Vâng ạ.” Quý Thục Hiền nhỏ giọng đáp lời.
Có được câu trả lời của Quý Thục Hiền, Lương Thế Thông bước vội ra khỏi phòng đi thẳng ra ngoài.
Sau khi Lương Thế Thông đi, Quý Thục Hiền bắt đầu quan sát căn phòng cô đang ngồi. Phòng gạch ngói sáng sủa, đồ bên trong rất ít, chỉ có một cái giường, một cái tủ hơi cũ, một cái bàn, trên bàn đặt một cái đèn dầu hỏa. Đồ trong phòng dù hơi ít nhưng phòng lại được dọn rất sạch sẽ, chăn mền trên giường được xếp chỉnh tề, giường được trải ga màu đỏ, chăn cũng màu đỏ, nhìn rất có không khí đám cưới. Từ cách bài trí nhà và chăn mền trên giường cũng có thấy được, người nhà họ Lương tổ chức lễ cưới này rất có lòng.
Kết hôn là chuyện cả đời của con gái, lúc kết hôn chỉ muốn gặp được một nhà chồng coi trọng mình và người đàn ông đối xử tốt với mình. Bây giờ xem ra, người bên nhà chồng rất xem trọng đám cưới này, xem ra lựa chọn gả vào nhà họ Lương là vô cùng chính xác.
Quý Thục Hiền nghĩ vậy, đi đến giường ngồi xuống. Bên ngoài có âm thanh người lui tới, còn có giọng Lương Thế Thông đang nói chuyện với người khác. Quý Thục Hiền ngồi trong phòng nghe động tĩnh thì không nhịn được mà nhìn ra ngoài xem.
Cùng lúc đó, trong nhà họ Lương, bí thư chi bộ Vương gọi Lương Thế Thông đang định đi vào bếp: “Thế Thông, cháu qua đây một chút.”
Lương Thế Thông nghe bí thư chi bộ Vương gọi mình thì đi lại chỗ ông: “Chú Vương gọi cháu sao?”
“Ừ, đã đến giờ lành rồi, cháu dẫn cô dâu ra rồi dập đầu bái đường thôi.”
“Được, để cháu đi gọi cô ấy.” Lương Thế Thông trả lời bí thư chi bộ Vương xong thì đi vào trong gian phòng. Anh đến bên cạnh Quý Thục Hiền, hơi cúi người: “Đã đến giờ lành rồi, chúng ta ra ngoài thôi.”
“Vâng ạ.” Quý Thục Hiền đứng dậy.
Cô thẳng người bước lên phía trước, người đàn ông bên cạnh liền cầm lấy tay cô, dẫn cô đi ra ngoài cửa. Sau khi ra cửa thấy cũng khá nhiều người, Quý Thục Hiền vô thức rụt tay lại. Trong ánh mặt Lương Thế Thông có chút biến hóa, anh buông lỏng tay Quý Thục Hiền, sóng vai cô bước lên phía trước, đi tới chính giữa sân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro