[Thập Niên 70] Nàng Dâu May Mắn
Gà rừng (1)
Lê Vị Ương
2024-10-04 09:43:40
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau khi xới đất xong thì phải xuống núi một chuyến để gánh nước, là phần công việc nặng nhọc nhất.
Đại đội trưởng phân chia việc phải làm cho mỗi người xong thì khoát tay bảo đám người nhanh chóng đi làm việc.
Trong làng Lương Thế Thông là phú nông, người trong làng đều ngầm thừa nhận để anh làm công việc nặng nhọc nhất. Bên phía Quý Thục Hiền, đại đội trưởng vốn đã bất mãn với cô, sau khi cô gả cho Lương Thế Thông, trong lòng đại đội trưởng đã nổi lửa. Lúc phân chia nhiệm vụ liền để cô và Lương Thế Thông cùng làm công việc khổ cực nhất.
Lương Thế Thông không quan tâm đến bản thân, nhưng vợ thì không thể như vậy. Anh quay đầu nhìn qua Quý Thục Hiền: “Em về nhà nghỉ ngơi, anh làm việc cũng có thể nuôi nhà mình được.”
Cả nhà người lại để mình Lương Thế Thông làm việc nuôi sống sao? Quý Thục Hiền lắc đầu: “Để em đi với anh lên đó xem sao.”
Quý Thục Hiền xuyên đến đây, gả cho nông dân mà người nông dân lấy việc nhà nông làm gốc, sau này nhờ vào việc làm ruộng mới có cơm ăn. Cô cũng nên chủ động học việc trong trọt, nếu không đời này dài như vậy, chỉ dựa vào một mình Lương Thế Thông nuôi cả nhà thì cuộc sống tương lai sẽ cứ nghèo như vậy sao?
Cô muốn cải thiện cuộc sống, có thể ăn ngon hơn chút, không cần giống như trước bữa nào cũng có thịt, chỉ hi vọng mười ngày nửa tháng có thể ăn chút đồ ngon, có chút thịt. Muốn ăn ngon thì phải có tiền, phải làm việc, phấn đấu vươn lên.
Quý Thục Hiền muốn lên núi, Lương Thế Thông gật đầu: “Ừ.”
Lương Thế Thông dẫn Quý Thục Hiền lên núi, bọn họ phải đi lên sườn núi cao nhất. Đi được nửa đường thì mấy người đi theo sau bọn họ đã đến nơi được chia, còn hai vợ chồng bọn họ vẫn phải tiến lên phía trước. Đằng sau không còn ai, Lương Thế Thông quay đầu nhìn thoáng qua, đôi tay lớn vươn ra trước mặt Quý Thục Hiền. Nhìn đôi tay trước mặt, Quý Thục Hiền hơi chần chừ rồi duỗi tay mình đặt vào tay Lương Thế Thông.
Tay to kéo tay nhỏ, hai người bước từng bước một đi lên sườn núi, đi thêm khoảng hai phút thì đến nơi bọn họ được chia đến. Liếc nhìn thì có khoảng nửa mẫu đất, đất này trước kia đã từng bị khai thác qua, một năm trước đã từng trồng một vụ hoa màu, trong đất còn sót lại một vài cành cây nát.
“Hôm nay hai chúng ta phải xới hết đống đất này sao?” Quý Thục Hiền nhìn mảnh đất trơ trọi, trong lòng chùng xuống. Mấy cái này cũng không ít, lần trước lúc bọn họ ở dưới chân núi, mảnh đất đó cũng hao hao mảnh đất này. Nhưng lúc đó ba người xới đất còn một mình Thế Thông đi gánh nước.
Bây giờ cô và Thế Thông phải làm việc của bốn người, hơn nữa cô còn chưa từng làm việc này. Việc xới đất này mà giao cho cô làm thì một ngày cũng chỉ làm được hai bên bờ thôi.
“Có thể không xới hết, nhưng nếu xới hết có thể lấy đủ công điểm.” Lương Thế Thông bỏ thùng nước trên mặt đất, lấy cái cuốc trong tay Quý Thục Hiền.
“Để anh xới, em ngồi đó là được.” Lương Thế Thông cầm lấy cái quốc thì vùi đầu làm việc. Quý Thục Hiền nhìn anh cầm lấy cái cuốc, đôi tay đó xới đất nhanh như chớp, chỉ một lát sau anh đã xới xong một mảnh nhỏ. Mảnh đất mà anh vừa xới ra này đã bằng cô làm việc trong vòng một tiếng rồi.
Nhìn tốc độ làm việc của Lương Thế Thông, Quý Thục Hiền kinh ngạc. Cô đã từng nghe chị Lưu nói Lương Thế Thông rất giỏi, nhưng cô lại không nghĩ là giỏi như thế, làm việc nhanh như vậy. Xem cách Lương Thế Thông xới đất, Quý Thục Hiền luôn cảm thấy cái cuốc trong tay anh rất sắc bén, cô không dám đến gần anh, sợ cái cuốc trong tay anh sẽ đụng trúng cô. Quý Thục Hiền đứng bên cạnh nói: “Thế Thông, em xới đất, anh đi gánh nước nhé? Hai chúng ta phối hợp làm việc, tốc độ sẽ nhanh hơn.”
“Không cần, để anh làm, em cứ nghỉ ngơi đi.” Lương Thế Thông không ngẩng đầu mà chăm chú làm việc.
Quý Thục Hiền nhìn tốc độ làm việc nhanh chóng của anh, cũng không dám chủ động đi lấy cuốc trong tay anh. Cô đi đến xách thùng nước bên kia lên: “Thế Thông, anh xới đất thì để em đi gánh nước.”
Gánh nước mệt mỏi hơn xới đất rất nhiều, gánh nước từ dưới sông lên trên núi, một lần xách là hai thùng nước, cũng phải xấp xỉ cả trăm cân.
Lương Thế Thông nhìn cô, dừng việc trong tay lại, cầm cuốc đưa cho cô: “Em xới đất, anh đi gánh nước.”
Quý Thục Hiền nhìn Lương Thế Thông, gương mặt tươi cười: “Được rồi, thùng nước của anh đây.”
Đưa thùng nước cho Lương Thế Thông xong, Quý Thục Hiền đi qua xới đất. Lần trước Quý Thục Hiền đã xới đất một lần, lần này làm khá hơn lần trước một chút. Dù xới vẫn chậm như vậy, nhưng vẫn có thể xới được, tay cầm cuốc cũng không bị run rẩy.
Lương Thế Thông đứng tại chỗ nhìn Quý Thục Hiền một lúc lâu, thấy cô làm việc ổn hơn thì anh mới lấy thùng không rời đi. Chỉ trong mười lăm phút, Lương Thế Thông gánh nước từ dưới sông lên đây, anh tưới nước xong thì lại tiếp túc xuống núi. Quý Thục Hiền vẫn ở trên núi xới đất.
Sau khi xới đất xong thì phải xuống núi một chuyến để gánh nước, là phần công việc nặng nhọc nhất.
Đại đội trưởng phân chia việc phải làm cho mỗi người xong thì khoát tay bảo đám người nhanh chóng đi làm việc.
Trong làng Lương Thế Thông là phú nông, người trong làng đều ngầm thừa nhận để anh làm công việc nặng nhọc nhất. Bên phía Quý Thục Hiền, đại đội trưởng vốn đã bất mãn với cô, sau khi cô gả cho Lương Thế Thông, trong lòng đại đội trưởng đã nổi lửa. Lúc phân chia nhiệm vụ liền để cô và Lương Thế Thông cùng làm công việc khổ cực nhất.
Lương Thế Thông không quan tâm đến bản thân, nhưng vợ thì không thể như vậy. Anh quay đầu nhìn qua Quý Thục Hiền: “Em về nhà nghỉ ngơi, anh làm việc cũng có thể nuôi nhà mình được.”
Cả nhà người lại để mình Lương Thế Thông làm việc nuôi sống sao? Quý Thục Hiền lắc đầu: “Để em đi với anh lên đó xem sao.”
Quý Thục Hiền xuyên đến đây, gả cho nông dân mà người nông dân lấy việc nhà nông làm gốc, sau này nhờ vào việc làm ruộng mới có cơm ăn. Cô cũng nên chủ động học việc trong trọt, nếu không đời này dài như vậy, chỉ dựa vào một mình Lương Thế Thông nuôi cả nhà thì cuộc sống tương lai sẽ cứ nghèo như vậy sao?
Cô muốn cải thiện cuộc sống, có thể ăn ngon hơn chút, không cần giống như trước bữa nào cũng có thịt, chỉ hi vọng mười ngày nửa tháng có thể ăn chút đồ ngon, có chút thịt. Muốn ăn ngon thì phải có tiền, phải làm việc, phấn đấu vươn lên.
Quý Thục Hiền muốn lên núi, Lương Thế Thông gật đầu: “Ừ.”
Lương Thế Thông dẫn Quý Thục Hiền lên núi, bọn họ phải đi lên sườn núi cao nhất. Đi được nửa đường thì mấy người đi theo sau bọn họ đã đến nơi được chia, còn hai vợ chồng bọn họ vẫn phải tiến lên phía trước. Đằng sau không còn ai, Lương Thế Thông quay đầu nhìn thoáng qua, đôi tay lớn vươn ra trước mặt Quý Thục Hiền. Nhìn đôi tay trước mặt, Quý Thục Hiền hơi chần chừ rồi duỗi tay mình đặt vào tay Lương Thế Thông.
Tay to kéo tay nhỏ, hai người bước từng bước một đi lên sườn núi, đi thêm khoảng hai phút thì đến nơi bọn họ được chia đến. Liếc nhìn thì có khoảng nửa mẫu đất, đất này trước kia đã từng bị khai thác qua, một năm trước đã từng trồng một vụ hoa màu, trong đất còn sót lại một vài cành cây nát.
“Hôm nay hai chúng ta phải xới hết đống đất này sao?” Quý Thục Hiền nhìn mảnh đất trơ trọi, trong lòng chùng xuống. Mấy cái này cũng không ít, lần trước lúc bọn họ ở dưới chân núi, mảnh đất đó cũng hao hao mảnh đất này. Nhưng lúc đó ba người xới đất còn một mình Thế Thông đi gánh nước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bây giờ cô và Thế Thông phải làm việc của bốn người, hơn nữa cô còn chưa từng làm việc này. Việc xới đất này mà giao cho cô làm thì một ngày cũng chỉ làm được hai bên bờ thôi.
“Có thể không xới hết, nhưng nếu xới hết có thể lấy đủ công điểm.” Lương Thế Thông bỏ thùng nước trên mặt đất, lấy cái cuốc trong tay Quý Thục Hiền.
“Để anh xới, em ngồi đó là được.” Lương Thế Thông cầm lấy cái quốc thì vùi đầu làm việc. Quý Thục Hiền nhìn anh cầm lấy cái cuốc, đôi tay đó xới đất nhanh như chớp, chỉ một lát sau anh đã xới xong một mảnh nhỏ. Mảnh đất mà anh vừa xới ra này đã bằng cô làm việc trong vòng một tiếng rồi.
Nhìn tốc độ làm việc của Lương Thế Thông, Quý Thục Hiền kinh ngạc. Cô đã từng nghe chị Lưu nói Lương Thế Thông rất giỏi, nhưng cô lại không nghĩ là giỏi như thế, làm việc nhanh như vậy. Xem cách Lương Thế Thông xới đất, Quý Thục Hiền luôn cảm thấy cái cuốc trong tay anh rất sắc bén, cô không dám đến gần anh, sợ cái cuốc trong tay anh sẽ đụng trúng cô. Quý Thục Hiền đứng bên cạnh nói: “Thế Thông, em xới đất, anh đi gánh nước nhé? Hai chúng ta phối hợp làm việc, tốc độ sẽ nhanh hơn.”
“Không cần, để anh làm, em cứ nghỉ ngơi đi.” Lương Thế Thông không ngẩng đầu mà chăm chú làm việc.
Quý Thục Hiền nhìn tốc độ làm việc nhanh chóng của anh, cũng không dám chủ động đi lấy cuốc trong tay anh. Cô đi đến xách thùng nước bên kia lên: “Thế Thông, anh xới đất thì để em đi gánh nước.”
Gánh nước mệt mỏi hơn xới đất rất nhiều, gánh nước từ dưới sông lên trên núi, một lần xách là hai thùng nước, cũng phải xấp xỉ cả trăm cân.
Lương Thế Thông nhìn cô, dừng việc trong tay lại, cầm cuốc đưa cho cô: “Em xới đất, anh đi gánh nước.”
Quý Thục Hiền nhìn Lương Thế Thông, gương mặt tươi cười: “Được rồi, thùng nước của anh đây.”
Đưa thùng nước cho Lương Thế Thông xong, Quý Thục Hiền đi qua xới đất. Lần trước Quý Thục Hiền đã xới đất một lần, lần này làm khá hơn lần trước một chút. Dù xới vẫn chậm như vậy, nhưng vẫn có thể xới được, tay cầm cuốc cũng không bị run rẩy.
Lương Thế Thông đứng tại chỗ nhìn Quý Thục Hiền một lúc lâu, thấy cô làm việc ổn hơn thì anh mới lấy thùng không rời đi. Chỉ trong mười lăm phút, Lương Thế Thông gánh nước từ dưới sông lên đây, anh tưới nước xong thì lại tiếp túc xuống núi. Quý Thục Hiền vẫn ở trên núi xới đất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro