[Thập Niên 70] Nàng Dâu Yêu Kiều Trong Đại Viện
Bàn Tay Như Lửa...
Thư Thư Thư
2024-08-22 11:43:27
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trân Trân đang muốn giải thích, anh đã bình tĩnh lại trước lên tiếng: “Ngồi đi.”
Trân Trân cũng không giải thích, kéo ghế ngồi bên cạnh Thị Hoài Minh.
Thị Hoài Minh tìm quyển sách Ngữ Văn tiểu học tập một, rút ra đưa trước mặt Trân Trân.
Anh nói với Trân Trân: “Cuốn sách này là sách lớp 1, anh sẽ dạy em từ những điều cơ bản nhất. Vì đây là lần đầu tiên anh dạy em, thế nên chỉ dạy Ngữ Văn, hai ngày nữa hãy học đến Số học.”
Trân Trân gật đầu: “Được thôi.”
Chèn dấu trang Thị Hoài Minh mang đến một cuốn sổ mới, mở trang đầu tiên và đặt nó sang một bên, sau đó đưa cho Trân Trân một cây bút chì.
Trân Trân tùy tiện để anh sắp xếp, anh muốn cô làm gì thì cô sẽ làm theo.
Cô cầm cây bút chì trên tay chờ vào tiết.
Thị Hoài Minh mở cuốn sách đến trang đầu tiên của nội dung khóa học và đặt nó trước mặt Trân Trân.
Anh nhìn vào sách rồi nói với Trân Trân: “Chúng ta học phiên âm trước nhé.”
Trân Trân không nói gì hết, chỉ biết gật đầu: “Vâng.”
Thị Hoài Minh lật sách, rồi nói: “Hôm nay chúng ta cùng học 6 nguyên âm đơn đơn giản nhất.”
Nói xong liền cầm bút chỉ đến chữ “a”, lên tiếng đọc: “Cái này, đọc là a.”
Trân Trân ngồi bên cạnh gật đầu, ghi nhớ trong lòng.
Thị Hoài Minh nhìn cô: “Em phải đọc theo anh, a.”
Trân Trân cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn lên tiếng: “a.”
Thị Hoài Minh nhìn cô đọc: “Trừ việc học những chữ này, còn phải học phát âm của nó. Tổng cộng có bốn cách phát âm, nhớ một khẩu hiệu này, thanh một bằng, thanh hai lên, thanh ba cong, thanh bốn huyền, ví dụ như chữ a này, thanh một là ā, thanh hai là á, thanh ba là ǎ, thanh bốn là à”
Biết rằng Trân Trân không thể tiêu hoá một lúc nhiều như vậy.
Thị Hoài Minh tiếp tục nói: “Những thứ này không chỉ cần đọc được, mà còn phải học thuộc lòng, sau đó mới có thể viết. Bây giờ em chỉ cần học bảng chữ cái và phát âm với anh trước, em có thể đọc với anh.”
Trân Trân nâng cao tinh thần một trăm hai mươi lần: “Được rồi.”
Thị Hoài Minh: “Chữ đầu tiên là a.”
Trân Trân: “a.”
Thị Hoài Minh: “Thanh đầu tiên là ā.”
Trân Trân: “ā.”
Thị Hoài Minh: “Thanh thứ hai á.”
Trân Trân: “á.”
Thị Hoài Minh: “Giọng đọc nhỏ quá, không cần sợ, lớn tiếng lên.”
Trân Trân cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng vẫn nín thở và khuếch đại giọng nói của mình: “Thanh thứ hai là á.”
Thị Hoài Minh rất vừa lòng, gật đầu: “Tiếp tục, thanh thứ ba ǎ.”
Trân Trân nhận được khẳng định liền có chút tự tin: “Thanh thứ ba ǎ.”
Sau khi dạy chữ cái đầu tiên, việc dạy năm chữ cái tiếp theo sẽ dễ dàng hơn nhiều, xét cho cùng, chúng đều giống nhau.
Sâu chữ cái rất dễ nhớ, học xong Trân Trân đã nhớ: “aoeiuü”.
Thị Hoài Minh nói với cô: “Nhớ rồi thì cũng phải học viết.”
Anh với tay lấy cây bút từ ống đựng bút, viết lên cuốn sổ: “Em xem anh viết thế nào nhé, chữ a thì đầu tiên nên viết nửa hình tròn lớn, bên phải bù thêm một nét bút, những chữ khác cũng rất đơn giản.”
Viết xong sáu chữ, Thị Hoài Minh bảo Trân Trân: “Viết thử anh xem nào.”
Trân Trân cầm cây bút chì trong tay, cảm thấy hơi lo lắng.
Cô cầm một cây bút chì và ấn nó vào cuốn sổ trước mặt, định viết một dòng dưới chữ của Thị Hoài Minh.
Nhưng cô còn chưa đặt bút xuống, Thị Hoài Minh đã nói một câu: “Tư thế cầm bút không đẹp.”
Trân Trân xoay đầu hướng về phía anh: “Em...em không biết.”
Loại thói quen nhỏ này nên được nắm bắt ngay từ đầu, Thị Hoài Minh cầm bút trong tay và để cô học nó bằng cách nhìn.
Trân Trân học như một quả bầu, nhưng Hoài Minh không hài lòng sau khi học trong một thời gian dài.
Vâng, cô ấy đã biết anh nghiêm khắc nhiều như nào.
Thấy Trân Trân không thể đáp ứng yêu cầu của mình, anh đặt bút xuống và đưa tay ra giúp cô.
Lòng bàn tay rộng bao phủ mu bàn tay, giúp cô điều chỉnh vị trí các ngón tay cầm bút và cách đặt các ngón tay.
Khoảnh khắc Thị Hoài Minh nắm tay cô ấy, trái tim của Trân Trân đã lỗi nhịp.
Cô vô thức nín thở, ngoại trừ những ngón tay do Thị Hoài Minh hướng dẫn, những thứ khác đều cứng đờ.
Bàn tay anh to lớn, bao lấy tay cô, khiến tay cô lớn hơn một chút.
Lòng bàn tay anh rất nóng, như có lửa thiêu đốt mặt cô.
Quay đầu nhìn thấy Trân Trân đỏ bừng mặt, Thị Hoài Minh sửng sốt một chút theo bản năng.
Anh hoàn hồn lại rất nhanh, thu tay, biểu cảm và ngữ khí không bị ảnh hưởng, nói với Trân Trân: “Cứ như vậy, lúc viết chữ phải ngồi thẳng, không được khom lưng, cũng không nên cúi đầu quá sâu, thói quen như vậy không tốt, cũng không tốt với thân thể.”
Trân Trân nghe thấy lời này, vội vàng gật đầu.
Cô ngồi thẳng dậy dựa theo lời Thị Hoài Minh, viết chữ “a” trên giấy theo tư thế mà anh đã điều chỉnh.
Viết xong thì nhấc tay cho Thị Hoài Minh xem: “Được không?”
Thị Hoài Minh khẳng định: “Được.”
Trân Trân đang muốn giải thích, anh đã bình tĩnh lại trước lên tiếng: “Ngồi đi.”
Trân Trân cũng không giải thích, kéo ghế ngồi bên cạnh Thị Hoài Minh.
Thị Hoài Minh tìm quyển sách Ngữ Văn tiểu học tập một, rút ra đưa trước mặt Trân Trân.
Anh nói với Trân Trân: “Cuốn sách này là sách lớp 1, anh sẽ dạy em từ những điều cơ bản nhất. Vì đây là lần đầu tiên anh dạy em, thế nên chỉ dạy Ngữ Văn, hai ngày nữa hãy học đến Số học.”
Trân Trân gật đầu: “Được thôi.”
Chèn dấu trang Thị Hoài Minh mang đến một cuốn sổ mới, mở trang đầu tiên và đặt nó sang một bên, sau đó đưa cho Trân Trân một cây bút chì.
Trân Trân tùy tiện để anh sắp xếp, anh muốn cô làm gì thì cô sẽ làm theo.
Cô cầm cây bút chì trên tay chờ vào tiết.
Thị Hoài Minh mở cuốn sách đến trang đầu tiên của nội dung khóa học và đặt nó trước mặt Trân Trân.
Anh nhìn vào sách rồi nói với Trân Trân: “Chúng ta học phiên âm trước nhé.”
Trân Trân không nói gì hết, chỉ biết gật đầu: “Vâng.”
Thị Hoài Minh lật sách, rồi nói: “Hôm nay chúng ta cùng học 6 nguyên âm đơn đơn giản nhất.”
Nói xong liền cầm bút chỉ đến chữ “a”, lên tiếng đọc: “Cái này, đọc là a.”
Trân Trân ngồi bên cạnh gật đầu, ghi nhớ trong lòng.
Thị Hoài Minh nhìn cô: “Em phải đọc theo anh, a.”
Trân Trân cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn lên tiếng: “a.”
Thị Hoài Minh nhìn cô đọc: “Trừ việc học những chữ này, còn phải học phát âm của nó. Tổng cộng có bốn cách phát âm, nhớ một khẩu hiệu này, thanh một bằng, thanh hai lên, thanh ba cong, thanh bốn huyền, ví dụ như chữ a này, thanh một là ā, thanh hai là á, thanh ba là ǎ, thanh bốn là à”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Biết rằng Trân Trân không thể tiêu hoá một lúc nhiều như vậy.
Thị Hoài Minh tiếp tục nói: “Những thứ này không chỉ cần đọc được, mà còn phải học thuộc lòng, sau đó mới có thể viết. Bây giờ em chỉ cần học bảng chữ cái và phát âm với anh trước, em có thể đọc với anh.”
Trân Trân nâng cao tinh thần một trăm hai mươi lần: “Được rồi.”
Thị Hoài Minh: “Chữ đầu tiên là a.”
Trân Trân: “a.”
Thị Hoài Minh: “Thanh đầu tiên là ā.”
Trân Trân: “ā.”
Thị Hoài Minh: “Thanh thứ hai á.”
Trân Trân: “á.”
Thị Hoài Minh: “Giọng đọc nhỏ quá, không cần sợ, lớn tiếng lên.”
Trân Trân cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng vẫn nín thở và khuếch đại giọng nói của mình: “Thanh thứ hai là á.”
Thị Hoài Minh rất vừa lòng, gật đầu: “Tiếp tục, thanh thứ ba ǎ.”
Trân Trân nhận được khẳng định liền có chút tự tin: “Thanh thứ ba ǎ.”
Sau khi dạy chữ cái đầu tiên, việc dạy năm chữ cái tiếp theo sẽ dễ dàng hơn nhiều, xét cho cùng, chúng đều giống nhau.
Sâu chữ cái rất dễ nhớ, học xong Trân Trân đã nhớ: “aoeiuü”.
Thị Hoài Minh nói với cô: “Nhớ rồi thì cũng phải học viết.”
Anh với tay lấy cây bút từ ống đựng bút, viết lên cuốn sổ: “Em xem anh viết thế nào nhé, chữ a thì đầu tiên nên viết nửa hình tròn lớn, bên phải bù thêm một nét bút, những chữ khác cũng rất đơn giản.”
Viết xong sáu chữ, Thị Hoài Minh bảo Trân Trân: “Viết thử anh xem nào.”
Trân Trân cầm cây bút chì trong tay, cảm thấy hơi lo lắng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô cầm một cây bút chì và ấn nó vào cuốn sổ trước mặt, định viết một dòng dưới chữ của Thị Hoài Minh.
Nhưng cô còn chưa đặt bút xuống, Thị Hoài Minh đã nói một câu: “Tư thế cầm bút không đẹp.”
Trân Trân xoay đầu hướng về phía anh: “Em...em không biết.”
Loại thói quen nhỏ này nên được nắm bắt ngay từ đầu, Thị Hoài Minh cầm bút trong tay và để cô học nó bằng cách nhìn.
Trân Trân học như một quả bầu, nhưng Hoài Minh không hài lòng sau khi học trong một thời gian dài.
Vâng, cô ấy đã biết anh nghiêm khắc nhiều như nào.
Thấy Trân Trân không thể đáp ứng yêu cầu của mình, anh đặt bút xuống và đưa tay ra giúp cô.
Lòng bàn tay rộng bao phủ mu bàn tay, giúp cô điều chỉnh vị trí các ngón tay cầm bút và cách đặt các ngón tay.
Khoảnh khắc Thị Hoài Minh nắm tay cô ấy, trái tim của Trân Trân đã lỗi nhịp.
Cô vô thức nín thở, ngoại trừ những ngón tay do Thị Hoài Minh hướng dẫn, những thứ khác đều cứng đờ.
Bàn tay anh to lớn, bao lấy tay cô, khiến tay cô lớn hơn một chút.
Lòng bàn tay anh rất nóng, như có lửa thiêu đốt mặt cô.
Quay đầu nhìn thấy Trân Trân đỏ bừng mặt, Thị Hoài Minh sửng sốt một chút theo bản năng.
Anh hoàn hồn lại rất nhanh, thu tay, biểu cảm và ngữ khí không bị ảnh hưởng, nói với Trân Trân: “Cứ như vậy, lúc viết chữ phải ngồi thẳng, không được khom lưng, cũng không nên cúi đầu quá sâu, thói quen như vậy không tốt, cũng không tốt với thân thể.”
Trân Trân nghe thấy lời này, vội vàng gật đầu.
Cô ngồi thẳng dậy dựa theo lời Thị Hoài Minh, viết chữ “a” trên giấy theo tư thế mà anh đã điều chỉnh.
Viết xong thì nhấc tay cho Thị Hoài Minh xem: “Được không?”
Thị Hoài Minh khẳng định: “Được.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro