[Thập Niên 70] Nàng Dâu Yêu Kiều Trong Đại Viện
Cùng Nhau Tiến...
Thư Thư Thư
2024-08-22 11:43:27
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thị Hoài Minh tiếp tục giải thích: "Sau khi bên quân đội sắp xếp lại biên chế, anh được chuyển tới đây, thuộc kiểu xóa nạn mù chữ cao cấp."
Trân Trân nghe hiểu, hiện tại Thị Hoài Minh đang đi học ở trường quân đội.
Mặc kệ là trường quân đội hay là xóa nạn mù chữ cao cấp, tất cả đều quá xa vời với Trân Trân.
Chiếc xe càng tiến gần vào bên trong trường, cô càng cảm thấy mình lạc lõng với nơi này.
Chiếc xe dừng lại.
Thị Hoài Minh tắt động cơ xe cởi đây đai an toàn ra, tiện thể cũng cởi dây đai an toàn ra giúp Trân Trân. Sau khi xuống xe xong, anh lại đi vòng qua đầu xe bên kia mở cửa xe giúp Trân Trân.
Chờ Trân Trân bước từ trên xe xuống, anh đóng cửa xe lại, nói: "Đi ăn cơm trước đã."
Trân Trân không biết phải đi đâu ăn cơm, cứ vậy đeo balo trên lưng đi theo Thị Hoài Minh.
Lúc này, đầu óc của cô vẫn còn khá ngây ngốc, trong đầu không biết phải suy nghĩ gì, cứ vô thức đi theo Thị Hoài Minh.
Trên đường đi, cô vẫn luôn cúi thấp đầu, như rất sợ người khác nhìn mình.
Nhưng đến lúc gặp được đồng đội của Thị Hoài Minh, cô đều sẽ ngẩng đầu lên.
Cô có căng thẳng lo lắng hơn nữa, cũng biết mình phải tỏ ra phóng khoáng cởi mở khi gặp người, không để Thị Hoài Minh mất thể diện.
Thị Hoài Minh dẫn cô đi thẳng đến nhà ăn.
Sau khi đi vào nhà ăn, anh tìm chỗ để cô ngồi xuống, mình đi lấy cơm.
Chờ lấy khay cơm tới, anh đưa cho Trân Trân đôi đũa.
Trân Trân nhận lấy đũa.
Ngoài cơm trắng ra, trong khay cơm của cô còn có hai món mặn —— thịt kho và cá kho.
Nhìn đồ ăn thế này, cô lại không biết nên hạ đũa thế nào.
Thị Hoài Minh thấy cô ngồi im không ăn cơm, hỏi cô: "Em không thích ăn à?"
Trân Trân vội vàng lắc lắc đầu, giải thích: "Đồ ăn quá ngon..."
Ở nông thôn bọn họ, chỉ có dịp tết mới được ăn những thứ này, chứ bình thường được ăn một bát cơm với thịt muối đã là tốt lắm rồi.
Thị Hoài Minh: "Đồ ăn trong nhà ăn rất đa dạng, em thích ăn gì, sau này có thể tự đi lấy ăn."
Trân Trân: "A." Chờ a xong, cô lại ngây người nghĩ —— sau này sao?
Trong nhà ăn có rất nhiều người, Trân Trân cũng không suy nghĩ lung tung nữa, cúi đầu xuống nhanh chóng ăn cơm.
Cơm nước xong, Thị Hoài Minh đứng dậy thu dọn bát đũa trên bàn.
Trân Trân hơi xấu hổ, nhưng cô thật sự không quen thuộc với môi trường nơi này, vậy nên cô cũng không nói gì cả.
Ra khỏi nhà ăn, Trân Trân vẫn đi theo sát phía sau Thị Hoài Minh.
Cô đi theo anh tới trước một dãy nhà, Thị Hoài Minh đi đến trước cửa một căn nhà, móc chìa khóa ra mở cửa.
Trân Trân đứng ở bên cạnh anh, lên tiếng hỏi: "Đây là nhà của anh à?"
Thị Hoài Minh ừ đáp lại, dẫn Trân Trân đi vào nhà.
Trong nhà có phòng bếp, phòng ngủ, phòng vệ sinh… tất cả đều đầy đủ hết.
Bởi vì Trân Trân và Chung Mẫn Phân tới đây ở, Thị Hoài Minh đã chuẩn bị sẵn mọi thứ trong phòng.
Anh dẫn Trân Trân đi thăm quan căn nhà, giới thiệu với Trân Trân đây là phòng bếp, bọn họ sẽ nấu cơm ở đây, đây là phòng vệ sinh, dùng để đi nhà cầu rửa mặt... Biết Trân Trân chưa từng nhìn thấy loại nhà cầu này, anh còn dạy Trân Trân cách sử dụng, cách xả nước…
Sau khi thăm qua xong các phòng, anh dẫn Trân Trân vào trong một phòng ngủ, nói với cô: "Em cứ ở đây trước đã."
Trân Trân gật đầu với anh, không có ý kiến gì: “Được."
Đồ đạc trong phòng đã được chuẩn bị sẵn, chăn đệm gối nhìn đều mới tinh.
Chờ dặn dò xong tất cả, Thị Hoài Minh nói với Trân Trân: "Em ngồi trên tàu hỏa lâu chắc đã mệt lắm rồi, em ở nhà nghỉ ngơi một lúc đi, giờ anh phải đi học, có chuyện gì thì chờ anh tan học rồi nói nhé."
Trân Trân vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ, được, anh đi đi."
Sau khi Thị Hoài Minh rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Trân Trân.
Trên thực tế, ở một mình sẽ thoải mái hơn, chờ nhìn Thị Hoài Minh đi ra ngoài, Trân Trân mới thở phào nhẹ nhõm.
Dây thần kinh của Trân Trân dần thả lỏng, cô bỏ balo xuống, lại đi thăm quan căn nhà một vòng, nhìn khắp nơi xung quanh.
Nhà ở thành phố có khác, nhìn thứ gì cũng tốt, làm cô không dám sờ lung tung.
Lúc mới bước vào căn nhà, thậm chí cô còn sợ làm bẩn sàn nhà.
Nhìn sang gian phòng bên cạnh, Trân Trân nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, thấy bên trong có một chiếc giường, tủ quần áo, bàn đọc sách và đèn bàn.
Trân Trân đứng ngây người ở ngoài cửa một lúc, nhanh chóng nhận ra —— đây là phòng của Thị Hoài Minh.
Sau khi sững sờ một lúc, Trân Trân hít thật sâu, đóng cửa phòng lại.
Cô vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, không có gì cả.
Trân Trân trở về phòng của mình, ngồi xuống trước chiếc bàn gỗ.
Dày vò suốt từ sáng sớm hôm qua cho đến tận bây giờ, tối hôm qua ở trên xe lửa cô không thể nào ngủ được, đêm trước khi rời nhà cô cũng ngủ không ngon giấc, thành ra hiện tại cô chỉ cảm thấy vừa mệt lại vừa buồn ngủ.
Thị Hoài Minh tiếp tục giải thích: "Sau khi bên quân đội sắp xếp lại biên chế, anh được chuyển tới đây, thuộc kiểu xóa nạn mù chữ cao cấp."
Trân Trân nghe hiểu, hiện tại Thị Hoài Minh đang đi học ở trường quân đội.
Mặc kệ là trường quân đội hay là xóa nạn mù chữ cao cấp, tất cả đều quá xa vời với Trân Trân.
Chiếc xe càng tiến gần vào bên trong trường, cô càng cảm thấy mình lạc lõng với nơi này.
Chiếc xe dừng lại.
Thị Hoài Minh tắt động cơ xe cởi đây đai an toàn ra, tiện thể cũng cởi dây đai an toàn ra giúp Trân Trân. Sau khi xuống xe xong, anh lại đi vòng qua đầu xe bên kia mở cửa xe giúp Trân Trân.
Chờ Trân Trân bước từ trên xe xuống, anh đóng cửa xe lại, nói: "Đi ăn cơm trước đã."
Trân Trân không biết phải đi đâu ăn cơm, cứ vậy đeo balo trên lưng đi theo Thị Hoài Minh.
Lúc này, đầu óc của cô vẫn còn khá ngây ngốc, trong đầu không biết phải suy nghĩ gì, cứ vô thức đi theo Thị Hoài Minh.
Trên đường đi, cô vẫn luôn cúi thấp đầu, như rất sợ người khác nhìn mình.
Nhưng đến lúc gặp được đồng đội của Thị Hoài Minh, cô đều sẽ ngẩng đầu lên.
Cô có căng thẳng lo lắng hơn nữa, cũng biết mình phải tỏ ra phóng khoáng cởi mở khi gặp người, không để Thị Hoài Minh mất thể diện.
Thị Hoài Minh dẫn cô đi thẳng đến nhà ăn.
Sau khi đi vào nhà ăn, anh tìm chỗ để cô ngồi xuống, mình đi lấy cơm.
Chờ lấy khay cơm tới, anh đưa cho Trân Trân đôi đũa.
Trân Trân nhận lấy đũa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngoài cơm trắng ra, trong khay cơm của cô còn có hai món mặn —— thịt kho và cá kho.
Nhìn đồ ăn thế này, cô lại không biết nên hạ đũa thế nào.
Thị Hoài Minh thấy cô ngồi im không ăn cơm, hỏi cô: "Em không thích ăn à?"
Trân Trân vội vàng lắc lắc đầu, giải thích: "Đồ ăn quá ngon..."
Ở nông thôn bọn họ, chỉ có dịp tết mới được ăn những thứ này, chứ bình thường được ăn một bát cơm với thịt muối đã là tốt lắm rồi.
Thị Hoài Minh: "Đồ ăn trong nhà ăn rất đa dạng, em thích ăn gì, sau này có thể tự đi lấy ăn."
Trân Trân: "A." Chờ a xong, cô lại ngây người nghĩ —— sau này sao?
Trong nhà ăn có rất nhiều người, Trân Trân cũng không suy nghĩ lung tung nữa, cúi đầu xuống nhanh chóng ăn cơm.
Cơm nước xong, Thị Hoài Minh đứng dậy thu dọn bát đũa trên bàn.
Trân Trân hơi xấu hổ, nhưng cô thật sự không quen thuộc với môi trường nơi này, vậy nên cô cũng không nói gì cả.
Ra khỏi nhà ăn, Trân Trân vẫn đi theo sát phía sau Thị Hoài Minh.
Cô đi theo anh tới trước một dãy nhà, Thị Hoài Minh đi đến trước cửa một căn nhà, móc chìa khóa ra mở cửa.
Trân Trân đứng ở bên cạnh anh, lên tiếng hỏi: "Đây là nhà của anh à?"
Thị Hoài Minh ừ đáp lại, dẫn Trân Trân đi vào nhà.
Trong nhà có phòng bếp, phòng ngủ, phòng vệ sinh… tất cả đều đầy đủ hết.
Bởi vì Trân Trân và Chung Mẫn Phân tới đây ở, Thị Hoài Minh đã chuẩn bị sẵn mọi thứ trong phòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh dẫn Trân Trân đi thăm quan căn nhà, giới thiệu với Trân Trân đây là phòng bếp, bọn họ sẽ nấu cơm ở đây, đây là phòng vệ sinh, dùng để đi nhà cầu rửa mặt... Biết Trân Trân chưa từng nhìn thấy loại nhà cầu này, anh còn dạy Trân Trân cách sử dụng, cách xả nước…
Sau khi thăm qua xong các phòng, anh dẫn Trân Trân vào trong một phòng ngủ, nói với cô: "Em cứ ở đây trước đã."
Trân Trân gật đầu với anh, không có ý kiến gì: “Được."
Đồ đạc trong phòng đã được chuẩn bị sẵn, chăn đệm gối nhìn đều mới tinh.
Chờ dặn dò xong tất cả, Thị Hoài Minh nói với Trân Trân: "Em ngồi trên tàu hỏa lâu chắc đã mệt lắm rồi, em ở nhà nghỉ ngơi một lúc đi, giờ anh phải đi học, có chuyện gì thì chờ anh tan học rồi nói nhé."
Trân Trân vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ, được, anh đi đi."
Sau khi Thị Hoài Minh rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Trân Trân.
Trên thực tế, ở một mình sẽ thoải mái hơn, chờ nhìn Thị Hoài Minh đi ra ngoài, Trân Trân mới thở phào nhẹ nhõm.
Dây thần kinh của Trân Trân dần thả lỏng, cô bỏ balo xuống, lại đi thăm quan căn nhà một vòng, nhìn khắp nơi xung quanh.
Nhà ở thành phố có khác, nhìn thứ gì cũng tốt, làm cô không dám sờ lung tung.
Lúc mới bước vào căn nhà, thậm chí cô còn sợ làm bẩn sàn nhà.
Nhìn sang gian phòng bên cạnh, Trân Trân nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, thấy bên trong có một chiếc giường, tủ quần áo, bàn đọc sách và đèn bàn.
Trân Trân đứng ngây người ở ngoài cửa một lúc, nhanh chóng nhận ra —— đây là phòng của Thị Hoài Minh.
Sau khi sững sờ một lúc, Trân Trân hít thật sâu, đóng cửa phòng lại.
Cô vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, không có gì cả.
Trân Trân trở về phòng của mình, ngồi xuống trước chiếc bàn gỗ.
Dày vò suốt từ sáng sớm hôm qua cho đến tận bây giờ, tối hôm qua ở trên xe lửa cô không thể nào ngủ được, đêm trước khi rời nhà cô cũng ngủ không ngon giấc, thành ra hiện tại cô chỉ cảm thấy vừa mệt lại vừa buồn ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro