[Thập Niên 70] Nàng Dâu Yêu Kiều Trong Đại Viện
Gửi Thư (2)
Thư Thư Thư
2024-08-22 11:43:27
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ăn cơm trưa xong đợi cháu trai cháu gái đến trường, Trân Trân thuận tay cầm công cụ, định đến đội sản xuất làm việc.
Nhưng còn chưa ra ngoài, đã bị Chung Mẫn Phân kêu trở về.
Chung Mẫn Phân nói với cô: “Trân Trân, nghỉ một lát đi, cũng không kém nửa ngày này, có thể kiếm bao nhiêu công điểm. Đợi lát nữa chúng ta đến ruộng nhổ ít cải xanh về, buổi tối chúng ta làm cơm rau thịt mặn ăn.”
Làm cơm rau thịt mặn?
Trân Trân hiếu kỳ: “Có chuyện vui sao?” Chung Mẫn Phân kéo dài âm cuối nói: “Hôm nay là lập đông rồi.”
Đúng nha.
Hôm nay là lập đông.
***
Trân Trân nghe Chung Mẫn Phân, ở nhà nghỉ ngơi nửa ngày.
Nói là nghỉ ngơi, thực ra tay không ngừng---- cô và Chung Mẫn Phân cùng nhau ngồi trong sân phơi nắng thiêu thùa may vá.
Trân Trân cúi đầu chăm chú làm việc, Chung Mẫn Phân mệt mỏi thả tay xuống nhìn cô một hồi.
Ánh mặt trời mang theo ấm áp sưởi ấm chiếu xuống, phủ xuống vuốt ve trên gò má ôn nhu của cô, tô sáng lên mỗi một sợi tóc rơi tán lạc.
Tuy đã kết hôn năm năm, nhưng bộ dáng Trân Trân bây giờ vẫn là cô gái, vai hẹp eo nhỏ, khuôn mặt săn chắc, ánh mắt trong suốt, ngũ quan tinh tế như bút vẽ ra.
Thông thường, mái tóc dài đen bóng được buộc thành hai bím tóc.
Ngồi dưới ánh nắng ấm áp, yên tĩnh như một đóa hoa cúc non ngày xuân.
Chung Mẫn Phân nhìn cô lấy lại tinh thần.
Tưa như có chuyện muốn nói, nhưng do dự một hòi lại không nói.
Trân Trân ngẩng đầu chạm với ánh mắt của bà, nhìn thấy có chút bất thường.
Cô lộ ánh mắt hiếu kỳ, nhìn Chung Mẫn Phân hỏi: “Mẹ, sao thế?”
Chung Mẫn Phân cười: “Không có gì.” bỏ xuống lời ong tiếng ve, lời muốn nói lại bị đè xuống.
Làm công việc may vá nửa ngày, bỏ gần nửa ngày chuyện phiếm.
Lúc mặt trời rơi xuống ngọn cây, Trân Trân cầm giỏ cành mận gai lên đi một chuyến đến đất phần trăm.
Tới đất nhổ mấy cây rau cải lớn trải qua sương giá, quay về đeo tạp dề làm cơm.
Chung Mẫn Phân thu châm tuyến vào khay đan, thu khay đan vào đến phòng bếp giúp đỡ.
Trân Trân rửa sạch một miếng thịt mặn xen lẫn nạc béo, đặt lên thớt gỗ cẩn thận cắt thịt thành từng miếng hình vuông.
Chung Mẫn Phân ở bên cạnh chọn rau cải, trên mặt tràn đầy vẻ tâm sự.
Do dự như thế một hồi, rốt cục bà mở miệng nói: “Trân Trân, mấy ngày nay mẹ không ngừng suy nghĩ một chuyện.”
Trân Trân chăm chú cắt thịt: “Mẹ, chuyện gì thế?” Chung Mẫn Phân lại trầm mặc hồi lâu, hít sâu một cái nói: “Hoài Minh... Chắc chắn không về được...”
Nghe nói như thế, động tác cắt thịt của Trân Trân ngừng lại, cầm dao đặt trên thớt gỗ không động đậy.
Đời này Chung Mẫn Phân sinh ba đứa con, Thị Hoài Minh là lão tam.
Bởi vì Thị gia và Lâm gia quan hệ tốt, Thị Hoài Minh chỉ lớn hơn Trân Trân ba tuổi, vừa vặn kết duyên, cho nên hai nhà đã định hôn cho Trân Trân và Thị Hoài Minh từ nhỏ.
Năm năm trước, Trân Trân và Thị Hoài Minh kết hôn dưới sự sắp xếp của cha mẹ.
Nhưng vừa tân hôn ba ngày, phía trên chợt gọi xuống nhập ngũ. Thị Hoài Minh là một người có lý tưởng có hoài bão, quốc gia bây giờ cần người, anh cũng muốn ở đây khi đặc biệt đền đáp tổ quốc, vì quốc gia hiến sức lực, liền đi ghi danh.
Hơn nửa tháng sau anh thành công được chọn nhập ngũ, liền thu dọn gói hành lý đi tòng quân chiến tranh.
Lần đi này liền không có tin tức, năm năm không thấy bóng dáng, người nhà cũng đều xem anh chết trên chiến trường.
Hơn nửa năm nay, chiến sự kết thúc, toàn bộ binh sĩ rút quân.
Trong phòng bếp an tĩnh hơn mười giây.
Khi Trân Trân nhắc con dao trong tay, Chung Mẫn Phân nói tiếp: “Nếu không mẹ làm chủ, tìm bà mối chọn cho con một gia đình, con tái giá đi. Chúng ta nhặt chọn tốt, của hồi môn con không cần lo, mẹ cho con.” Bà không muốn giữ Trân Trân lại Thị gia thủ tiết cả đời, quá khổ.
Bản thân bà chính là một người mang theo con vài chục năm, rõ nhất tư vị trong đó có bao nhiêu gian nan.
Bây giờ tuổi Trân Trân không lớn, tính cách tốt người tài giỏi dáng vẻ xinh đẹp, lại không có con, muốn tìm một người đàn ông tốt cũng dễ.
Trân Trân nhẹ nhàng hạ dao trong tay xuống, cắt một hàng thịt.
Không do dự nhiều, từ trong cổ họng cô nặn ra thanh âm nói: “Mẹ, con không lấy chồng.” Chung Mẫn Phân tiếp tục cúi đầu chọn rau cải trong tay, hái xuống một miếng rau trong một đám rau: “Con không lấy chồng nửa đời sau cứ sống như vậy sao? Từ trong tâm mà nói, mẹ cũng không nguyện ý để con lấy chồng, để ở nhà liền có thêm một người làm việc. Nhưng với con không thể để cho con khổ như vậy, đã khổ năm năm, những ngày này cũng nên chấm dứt.”
Trân Trân lắc đầu, dường như phải quăng lời nói của bà ra khỏi đầu óc.
Cô vẫn thấp giọng nói: “Con không lấy chồng.”
Chung Mẫn Phân hít mũi đi múc nước rửa rau: “Con cũng đừng nói sớm không lấy chồng, mẹ tìm bà mai nhìn trước, nếu như gặp phải người tốt thích hợp, mẹ sẽ gả, không gặp được mẹ sẽ đợi.”
Ăn cơm trưa xong đợi cháu trai cháu gái đến trường, Trân Trân thuận tay cầm công cụ, định đến đội sản xuất làm việc.
Nhưng còn chưa ra ngoài, đã bị Chung Mẫn Phân kêu trở về.
Chung Mẫn Phân nói với cô: “Trân Trân, nghỉ một lát đi, cũng không kém nửa ngày này, có thể kiếm bao nhiêu công điểm. Đợi lát nữa chúng ta đến ruộng nhổ ít cải xanh về, buổi tối chúng ta làm cơm rau thịt mặn ăn.”
Làm cơm rau thịt mặn?
Trân Trân hiếu kỳ: “Có chuyện vui sao?” Chung Mẫn Phân kéo dài âm cuối nói: “Hôm nay là lập đông rồi.”
Đúng nha.
Hôm nay là lập đông.
***
Trân Trân nghe Chung Mẫn Phân, ở nhà nghỉ ngơi nửa ngày.
Nói là nghỉ ngơi, thực ra tay không ngừng---- cô và Chung Mẫn Phân cùng nhau ngồi trong sân phơi nắng thiêu thùa may vá.
Trân Trân cúi đầu chăm chú làm việc, Chung Mẫn Phân mệt mỏi thả tay xuống nhìn cô một hồi.
Ánh mặt trời mang theo ấm áp sưởi ấm chiếu xuống, phủ xuống vuốt ve trên gò má ôn nhu của cô, tô sáng lên mỗi một sợi tóc rơi tán lạc.
Tuy đã kết hôn năm năm, nhưng bộ dáng Trân Trân bây giờ vẫn là cô gái, vai hẹp eo nhỏ, khuôn mặt săn chắc, ánh mắt trong suốt, ngũ quan tinh tế như bút vẽ ra.
Thông thường, mái tóc dài đen bóng được buộc thành hai bím tóc.
Ngồi dưới ánh nắng ấm áp, yên tĩnh như một đóa hoa cúc non ngày xuân.
Chung Mẫn Phân nhìn cô lấy lại tinh thần.
Tưa như có chuyện muốn nói, nhưng do dự một hòi lại không nói.
Trân Trân ngẩng đầu chạm với ánh mắt của bà, nhìn thấy có chút bất thường.
Cô lộ ánh mắt hiếu kỳ, nhìn Chung Mẫn Phân hỏi: “Mẹ, sao thế?”
Chung Mẫn Phân cười: “Không có gì.” bỏ xuống lời ong tiếng ve, lời muốn nói lại bị đè xuống.
Làm công việc may vá nửa ngày, bỏ gần nửa ngày chuyện phiếm.
Lúc mặt trời rơi xuống ngọn cây, Trân Trân cầm giỏ cành mận gai lên đi một chuyến đến đất phần trăm.
Tới đất nhổ mấy cây rau cải lớn trải qua sương giá, quay về đeo tạp dề làm cơm.
Chung Mẫn Phân thu châm tuyến vào khay đan, thu khay đan vào đến phòng bếp giúp đỡ.
Trân Trân rửa sạch một miếng thịt mặn xen lẫn nạc béo, đặt lên thớt gỗ cẩn thận cắt thịt thành từng miếng hình vuông.
Chung Mẫn Phân ở bên cạnh chọn rau cải, trên mặt tràn đầy vẻ tâm sự.
Do dự như thế một hồi, rốt cục bà mở miệng nói: “Trân Trân, mấy ngày nay mẹ không ngừng suy nghĩ một chuyện.”
Trân Trân chăm chú cắt thịt: “Mẹ, chuyện gì thế?” Chung Mẫn Phân lại trầm mặc hồi lâu, hít sâu một cái nói: “Hoài Minh... Chắc chắn không về được...”
Nghe nói như thế, động tác cắt thịt của Trân Trân ngừng lại, cầm dao đặt trên thớt gỗ không động đậy.
Đời này Chung Mẫn Phân sinh ba đứa con, Thị Hoài Minh là lão tam.
Bởi vì Thị gia và Lâm gia quan hệ tốt, Thị Hoài Minh chỉ lớn hơn Trân Trân ba tuổi, vừa vặn kết duyên, cho nên hai nhà đã định hôn cho Trân Trân và Thị Hoài Minh từ nhỏ.
Năm năm trước, Trân Trân và Thị Hoài Minh kết hôn dưới sự sắp xếp của cha mẹ.
Nhưng vừa tân hôn ba ngày, phía trên chợt gọi xuống nhập ngũ. Thị Hoài Minh là một người có lý tưởng có hoài bão, quốc gia bây giờ cần người, anh cũng muốn ở đây khi đặc biệt đền đáp tổ quốc, vì quốc gia hiến sức lực, liền đi ghi danh.
Hơn nửa tháng sau anh thành công được chọn nhập ngũ, liền thu dọn gói hành lý đi tòng quân chiến tranh.
Lần đi này liền không có tin tức, năm năm không thấy bóng dáng, người nhà cũng đều xem anh chết trên chiến trường.
Hơn nửa năm nay, chiến sự kết thúc, toàn bộ binh sĩ rút quân.
Trong phòng bếp an tĩnh hơn mười giây.
Khi Trân Trân nhắc con dao trong tay, Chung Mẫn Phân nói tiếp: “Nếu không mẹ làm chủ, tìm bà mối chọn cho con một gia đình, con tái giá đi. Chúng ta nhặt chọn tốt, của hồi môn con không cần lo, mẹ cho con.” Bà không muốn giữ Trân Trân lại Thị gia thủ tiết cả đời, quá khổ.
Bản thân bà chính là một người mang theo con vài chục năm, rõ nhất tư vị trong đó có bao nhiêu gian nan.
Bây giờ tuổi Trân Trân không lớn, tính cách tốt người tài giỏi dáng vẻ xinh đẹp, lại không có con, muốn tìm một người đàn ông tốt cũng dễ.
Trân Trân nhẹ nhàng hạ dao trong tay xuống, cắt một hàng thịt.
Không do dự nhiều, từ trong cổ họng cô nặn ra thanh âm nói: “Mẹ, con không lấy chồng.” Chung Mẫn Phân tiếp tục cúi đầu chọn rau cải trong tay, hái xuống một miếng rau trong một đám rau: “Con không lấy chồng nửa đời sau cứ sống như vậy sao? Từ trong tâm mà nói, mẹ cũng không nguyện ý để con lấy chồng, để ở nhà liền có thêm một người làm việc. Nhưng với con không thể để cho con khổ như vậy, đã khổ năm năm, những ngày này cũng nên chấm dứt.”
Trân Trân lắc đầu, dường như phải quăng lời nói của bà ra khỏi đầu óc.
Cô vẫn thấp giọng nói: “Con không lấy chồng.”
Chung Mẫn Phân hít mũi đi múc nước rửa rau: “Con cũng đừng nói sớm không lấy chồng, mẹ tìm bà mai nhìn trước, nếu như gặp phải người tốt thích hợp, mẹ sẽ gả, không gặp được mẹ sẽ đợi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro