[Thập Niên 70] Nàng Dâu Yêu Kiều Trong Đại Viện
Hoa Hồng Nhỏ. (...
Thư Thư Thư
2024-08-22 11:43:27
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc đầu chỉ hoạt động trong phòng, sau đó lại đi ra ngoài một vòng.
Lần này vừa mới ở bên ngoài một vòng xong, chợt nghe thấy thanh âm vật gì đó cào trên cửa chính truyền tới.
Trân Trân sững sờ một chút, sau đó đi tới cửa chính, lên tiếng hỏi: “Ai vậy?”
Nghe thấy tiếng, động tĩnh cào bên ngoài càng lớn hơn.
Tiếp theo truyền đến hai tiến: “Gâu gâu.”
Đoán là Đại Bạch.
Trân Trân mở cửa, quả nhiên thấy Đại Bạch ở ngoài cửa.
Con chó ngốc nghếch này, không ngờ lại còn biết cô ở nhà.
Thấy rõ là Trân Trân cô, hưng phấn hoạt động giống như khiêu vũ.
Nhảy xong đi tới bên cạnh Trân Trân, dùng đầu chó lông xù cọ lên chân Trân Trân.
Trân Trân không nhịn được loại quyến rũ lông xù này, cúi người xuống đưa tay sờ sờ đầu chó Đại Bạch.
Trân Trân hỏi Đại Bạch: “Mày tới đây muốn ăn phải không?”
Đại Bạch tiếp tục cọ bàn tay của cô, cọ vô cùng nhiệt tình ra sức.
Trân Trân cười nói tiếp: “Cơm trưa đều ăn xong rồi, không có dư lại có thể cho mày, nhưng mà còn chút vỏ khoai tây và lá rau cần, nếu không nấu cho mày ăn?”
Đại Bạch hiển nhiên không thể nói chuyện.
Trân Trân đứng thẳng lưng, trực tiếp đến phòng bếp.
Cô lấy vỏ khoai tây và lá rau cần buổi trưa làm cơm còn dư lại ra, rửa xong bỏ vào nồi, lại lấy một nắm nhỏ gạo.
Khi nấu, Trân Trân ngồi bên cạnh trò chuyện với Đại Bạch.
Cô vuốt đầu Đại Bạch, giống như bày tỏ với người khác, giọng nhỏ nhẹ từ tốn nói: “Đại Bạch, cuộc sống ở trong thành cũng không dễ dàng, cái gì cũng đều cần tiền, suýt nữa thở cũng muốn tiền, nếu không có anh ba, ao ở chỗ này sẽ trực tiếp chết đói, ngay cả mày cũng không bằng.”
“Vẫn là anh ba lợi hại, bất kể là ở nông thôn hay đang ở trong thành, đều có thể sống tốt như vậy.”
“Anh ba nói đúng, tao không thể luôn muốn trở về nông thôn sinh sống, muốn nấu cơm muốn trồng rau, muốn trồng rau lại muốn nuôi gà. Tao phải học cho giỏi, về sau có văn hóa, mới có thể thích ứng cuộc sống trong thành tốt hơn.”
Ngừng một hồi: “Đại Bạch màu nói xem, có thể có một ngày tao cũng trở nên giống như chị dâu Lý Sảng hay không?”
Đại Bạch: “Gâu!”
Trân Trân bật cười: “Cảm ơn mày.”
Đại Bạch hà đầu lưỡi nhìn cô, nghiêng đầu chó một cái.
Trân Trân càng cười vui vẻ hơn, dùng sức xoa nhẹ đầu Đại Bạch vài cái.
Xoa đầu chó xong suy nghĩ trong đầu cô chợt thần kinh của mình căng lên, ý thức được mình đang lãng phí thời gian, Trân Trân liền vội vàng đứng lên, trở về phòng ngồi xuống tiếp tục chép chữ cái.
Đại Bạch theo cô vào phòng, chân trước cuộn lại, ghé vào bên cạnh bàn viết chữ vẫy đuôi.
Trân Trân chép xong nửa trang giấy, lại vội vã đến phòng bếp.
Lúc muốn đổ đồ nấu ra, phát hiện trong nhà không có chén cho chó.
Cô buông cái muôi, nhìn Đại Bạch đi theo cạnh cô hỏi: “Mày có chén cho chó không?”
Đại Bạch gâu một tiếng liền chạy ra ngoài.
Trân Trân hiểu ý, múc đồ nấu xong vào trong chén, bưng chén ra ngoài cùng Đại Bạch.
Đại Bạch đưa cô tới bên cạnh ổ chó của nó.
Trân Trân rót đồ vào trong chén chó của nó, sờ sờ đầu của nó nói: “Có hơi nóng, mày ăn từ từ, tao đi về trước.”
Nói xong không ở lại nữa, về nhà tiếp tục đến phòng học chữ cái mới.
Chép xong hết tám chữ mẫu.
Trân Trân tự kiểm tra mình, lại viết chính tả một lần, lúc này mới thả lỏng để bút xuống.
Thần kinh không căng thẳng nữa, cô ngâm nga ca khúc cách mạng đến phòng bếp làm cơm.
Làm cơm là lúc dễ chịu nhất.
Trân Trân dùng nồi hình trụ nấu cháo trước.
Lúc nấu cháo cũng không nhàn rỗi, nhào bột mì thành viên tròn.
Nhào bột nhão xong cắt mấy cây hành lá, trộn đều thêm dầu và muối.
Bưng bột nhão đã nhào xong cùng hành cắt lên bàn.
Trân Trân lấy đĩa để lên bàn xong, lại chia bột nhão đã nhào thành từng phần bột nhỏ.
Dùng chài cán bột cán bột nhỏ thành từng miếng thật mỏng, phủ hành lá đã chuẩn bị lên phía trên.
Phủ hành lá xong cắt phân nửa, cuốn hành nhỏ vào trong bột nhão rồi ép xuống, lại cán bánh thành miếng thật mỏng.
Trân Trân làm bánh xong, cháo cũng nấu xong.
Cô đổi chảo trên bếp, quét dầu nóng một chút, sau đó bỏ bánh cán vào trong chảo nướng bánh.
Lúc nướng bánh không ngừng trở mặt, nướng da bánh phồng lên chia thành lớp, hai mặt vàng óng ánh, lại ngửi thấy mùi thơm tràn ngập của hành dầu mặn, gần như có thể lấy ra khỏi chảo.
Chiếc bánh thứ nhất lấy ra khỏi chảo thành công.
Trân Trân rất hài lòng bánh mình làm, vui vẻ nướng bánh tiếp theo.
Nướng tất cả bánh trên chảo xong, vừa lúc Thị Hoài Minh tan học trở về.
Anh mới vừa đẩy cửa vào nhà, liền ngửi thấy hương vị hành nồng nặc.
Treo nón lên đi tới bên ngoài cửa phòng bếp, chỉ thấy Trân Trân đang ở bên trong rửa nồi.
Quay đầu lại thấy Thị Hoài Minh, Trân Trân cười nói: “Đã về rồi, chuẩn bị ăn cơm đi, hôm nay em làm bánh rán hành.”
Thị Hoài Minh đi vào phòng bếp: “Bánh rán hành?”
“Đúng vậy.” Trân Trân treo tạp dề lên: “Tối nay ăn bánh rán hành với cháo.”
Thị Hoài Minh gật đầu, bưng đĩa bánh rán hành ra ngoài.
Lúc đầu chỉ hoạt động trong phòng, sau đó lại đi ra ngoài một vòng.
Lần này vừa mới ở bên ngoài một vòng xong, chợt nghe thấy thanh âm vật gì đó cào trên cửa chính truyền tới.
Trân Trân sững sờ một chút, sau đó đi tới cửa chính, lên tiếng hỏi: “Ai vậy?”
Nghe thấy tiếng, động tĩnh cào bên ngoài càng lớn hơn.
Tiếp theo truyền đến hai tiến: “Gâu gâu.”
Đoán là Đại Bạch.
Trân Trân mở cửa, quả nhiên thấy Đại Bạch ở ngoài cửa.
Con chó ngốc nghếch này, không ngờ lại còn biết cô ở nhà.
Thấy rõ là Trân Trân cô, hưng phấn hoạt động giống như khiêu vũ.
Nhảy xong đi tới bên cạnh Trân Trân, dùng đầu chó lông xù cọ lên chân Trân Trân.
Trân Trân không nhịn được loại quyến rũ lông xù này, cúi người xuống đưa tay sờ sờ đầu chó Đại Bạch.
Trân Trân hỏi Đại Bạch: “Mày tới đây muốn ăn phải không?”
Đại Bạch tiếp tục cọ bàn tay của cô, cọ vô cùng nhiệt tình ra sức.
Trân Trân cười nói tiếp: “Cơm trưa đều ăn xong rồi, không có dư lại có thể cho mày, nhưng mà còn chút vỏ khoai tây và lá rau cần, nếu không nấu cho mày ăn?”
Đại Bạch hiển nhiên không thể nói chuyện.
Trân Trân đứng thẳng lưng, trực tiếp đến phòng bếp.
Cô lấy vỏ khoai tây và lá rau cần buổi trưa làm cơm còn dư lại ra, rửa xong bỏ vào nồi, lại lấy một nắm nhỏ gạo.
Khi nấu, Trân Trân ngồi bên cạnh trò chuyện với Đại Bạch.
Cô vuốt đầu Đại Bạch, giống như bày tỏ với người khác, giọng nhỏ nhẹ từ tốn nói: “Đại Bạch, cuộc sống ở trong thành cũng không dễ dàng, cái gì cũng đều cần tiền, suýt nữa thở cũng muốn tiền, nếu không có anh ba, ao ở chỗ này sẽ trực tiếp chết đói, ngay cả mày cũng không bằng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vẫn là anh ba lợi hại, bất kể là ở nông thôn hay đang ở trong thành, đều có thể sống tốt như vậy.”
“Anh ba nói đúng, tao không thể luôn muốn trở về nông thôn sinh sống, muốn nấu cơm muốn trồng rau, muốn trồng rau lại muốn nuôi gà. Tao phải học cho giỏi, về sau có văn hóa, mới có thể thích ứng cuộc sống trong thành tốt hơn.”
Ngừng một hồi: “Đại Bạch màu nói xem, có thể có một ngày tao cũng trở nên giống như chị dâu Lý Sảng hay không?”
Đại Bạch: “Gâu!”
Trân Trân bật cười: “Cảm ơn mày.”
Đại Bạch hà đầu lưỡi nhìn cô, nghiêng đầu chó một cái.
Trân Trân càng cười vui vẻ hơn, dùng sức xoa nhẹ đầu Đại Bạch vài cái.
Xoa đầu chó xong suy nghĩ trong đầu cô chợt thần kinh của mình căng lên, ý thức được mình đang lãng phí thời gian, Trân Trân liền vội vàng đứng lên, trở về phòng ngồi xuống tiếp tục chép chữ cái.
Đại Bạch theo cô vào phòng, chân trước cuộn lại, ghé vào bên cạnh bàn viết chữ vẫy đuôi.
Trân Trân chép xong nửa trang giấy, lại vội vã đến phòng bếp.
Lúc muốn đổ đồ nấu ra, phát hiện trong nhà không có chén cho chó.
Cô buông cái muôi, nhìn Đại Bạch đi theo cạnh cô hỏi: “Mày có chén cho chó không?”
Đại Bạch gâu một tiếng liền chạy ra ngoài.
Trân Trân hiểu ý, múc đồ nấu xong vào trong chén, bưng chén ra ngoài cùng Đại Bạch.
Đại Bạch đưa cô tới bên cạnh ổ chó của nó.
Trân Trân rót đồ vào trong chén chó của nó, sờ sờ đầu của nó nói: “Có hơi nóng, mày ăn từ từ, tao đi về trước.”
Nói xong không ở lại nữa, về nhà tiếp tục đến phòng học chữ cái mới.
Chép xong hết tám chữ mẫu.
Trân Trân tự kiểm tra mình, lại viết chính tả một lần, lúc này mới thả lỏng để bút xuống.
Thần kinh không căng thẳng nữa, cô ngâm nga ca khúc cách mạng đến phòng bếp làm cơm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Làm cơm là lúc dễ chịu nhất.
Trân Trân dùng nồi hình trụ nấu cháo trước.
Lúc nấu cháo cũng không nhàn rỗi, nhào bột mì thành viên tròn.
Nhào bột nhão xong cắt mấy cây hành lá, trộn đều thêm dầu và muối.
Bưng bột nhão đã nhào xong cùng hành cắt lên bàn.
Trân Trân lấy đĩa để lên bàn xong, lại chia bột nhão đã nhào thành từng phần bột nhỏ.
Dùng chài cán bột cán bột nhỏ thành từng miếng thật mỏng, phủ hành lá đã chuẩn bị lên phía trên.
Phủ hành lá xong cắt phân nửa, cuốn hành nhỏ vào trong bột nhão rồi ép xuống, lại cán bánh thành miếng thật mỏng.
Trân Trân làm bánh xong, cháo cũng nấu xong.
Cô đổi chảo trên bếp, quét dầu nóng một chút, sau đó bỏ bánh cán vào trong chảo nướng bánh.
Lúc nướng bánh không ngừng trở mặt, nướng da bánh phồng lên chia thành lớp, hai mặt vàng óng ánh, lại ngửi thấy mùi thơm tràn ngập của hành dầu mặn, gần như có thể lấy ra khỏi chảo.
Chiếc bánh thứ nhất lấy ra khỏi chảo thành công.
Trân Trân rất hài lòng bánh mình làm, vui vẻ nướng bánh tiếp theo.
Nướng tất cả bánh trên chảo xong, vừa lúc Thị Hoài Minh tan học trở về.
Anh mới vừa đẩy cửa vào nhà, liền ngửi thấy hương vị hành nồng nặc.
Treo nón lên đi tới bên ngoài cửa phòng bếp, chỉ thấy Trân Trân đang ở bên trong rửa nồi.
Quay đầu lại thấy Thị Hoài Minh, Trân Trân cười nói: “Đã về rồi, chuẩn bị ăn cơm đi, hôm nay em làm bánh rán hành.”
Thị Hoài Minh đi vào phòng bếp: “Bánh rán hành?”
“Đúng vậy.” Trân Trân treo tạp dề lên: “Tối nay ăn bánh rán hành với cháo.”
Thị Hoài Minh gật đầu, bưng đĩa bánh rán hành ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro