[Thập Niên 70] Nàng Dâu Yêu Kiều Trong Đại Viện
Không Biết Xấu...
Thư Thư Thư
2024-08-22 11:43:27
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhà bếp của nhà họ Thị, Chung Mẫn Phân nắm cây chày cán bột ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cái bàn, bà vẫn còn đang thở hồng hộc.
Sợ bà tức giận quá mức làm tổn hại đến sức khỏe, Trân Trân vội rót chén nước bưng tới, thuận tiện giúp bà vỗ lưng thuận khí.
Trân Trân đã đoán ra được ông lão này là ai.
Quan hệ giữa nhà họ Lâm và nhà họ Thị rất tốt, cho nên chuyện của nhà họ Thị, cô cũng được nghe qua ít nhiều.
Trần Thanh Mai không biết, nên có chút thắc mắc.
Trước kia, khi nhắc tới ba ruột của Thị Hoài Chung, Chung Mẫn Phân đều nói thẳng ra là đã chết rồi, nên chị luôn cho rằng ba ruột của Thị Hoài Chung đã mất từ lâu, ai ngờ, bây giờ lại đột nhiên nhảy ra một người.
Chị tò mò hỏi: “Đó là ông nội của Đan Linh? Mẹ, không phải mẹ đã nói… Ông ấy đã… chết lâu rồi sao?”
“Chết rồi.” Chung Mẫn Phân thở phì phò oán hận nói.
Nói xong, bà buông cái chày cán bột, bưng chén lên uống một ngụm nước lớn.
Buông chén, lại tức giận phập phồng nói: “Ông ta không phải là ông nội của Đan Linh, cũng không phải là ba của Hoài Chung, Hoài Hà và Hoài Minh!”
Có thể nhìn ra, Chung Mẫn Phân rất hận ông Thị.
Trần Thanh Mai không hỏi thêm câu nào nữa, nâng mắt nhìn lướt qua Trân Trân.
Nhưng có vẻ như Chung Mẫn Phân đang có ham muốn nhắc lại chuyện cũ.
Cơn tức trong lòng chậm rãi nguôi ngoai, hơi thở của bà dần dần bình ổn trở lại, mở miệng nói: “Đúng là ông ta không chết, chỉ là từ trước tới nay mẹ đều coi ông ta như là người đã chết. Năm Hoài Minh mới bốn tuổi, ông ta thông đồng với một con ả hát tuồng ở trên trấn trên, mang ả ta về nhà, nói là vợ bé mà người trong nhà đưa cho ông ta. Sau khi mang ả ta về, cả ngày ông ta cứ chui rúc trong phòng của con ả đàn bà đê tiện đó.”
Nói đến đây, cơn tức trong lòng Chung Mẫn Phân kìm nén không được mà lại dâng lên.
Trân Trân vỗ vỗ lưng bà, bà bình tĩnh hơn một chút rồi nói tiếp: “Con ả đó nhỏ tuổi hơn mẹ, nói chuyện ỏn ẻn nhỏ nhẹ lại còn biết câu hồn đàn ông, làm cho Thị Đại Phú vô cùng thích ả ta. Con người của mẹ nhỏ nhen, không ưa nổi bọn họ. Có một ngày, vào lúc buổi tối, mẹ thật sự không nhịn nổi nữa, cầm cái chày cán bột vọt vào trong, đánh cho hai người bọn họ một trận. Một cái chày cán bột dài hơn một trượng, bị mẹ đánh cho gãy thành ba đoạn, đáng ra lúc ấy nên đánh chết đôi nam nữ chó má ấy!”
Nghe Chung Mẫn Phân giảng giải, Trân Trân và Trần Thanh Mai đều thở nhẹ không nói lời nào.
Chung Mẫn Phân bê chén lên, uống sạch nửa chén nước còn lại: “Thị Đại Phú nói mẹ là người đàn bà đanh đá chua ngoa, quả thực đúng là như vậy. Ông ta sợ nhà mẹ đẻ của mẹ nên không dám bỏ mẹ, lại sợ mẹ đánh chết ông ta, nên mang ả vợ bé của ông ta chạy trốn tới thành phố Triệu. Thành phố Triệu có họ hàng của ông ta, ông ta dẫn vợ bé tới đó an cư lạc nghiệp, từ đó không hề quay lại. Ông ta làm vậy là muốn né tránh mẹ, nhưng về sau mẹ vẫn không nuốt trôi nổi cơn tức đó, nên tới tận thành phố Triệu đánh bọn họ thêm hai lần.”
Nghe đến đó, Trần Thanh Mai nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ lợi hại quá.”
Chung Mẫn Phân bật ra một tiếng hừ từ xoang mũi: “Mẹ mà không lợi hại thì mẹ đã bị hai con chó kia bắt nạt tới chết! Cũng may sức lực của mẹ rất lớn, Thị Đại Phú đánh không lại mẹ, chứ không thì, tám mươi phần trăm kẻ có hại chính là mẹ.”
Nói xong, bà hít sâu một hơi, giọng điệu vẫn cứng rắn: “Gặp được loại đàn ông thế này là do số mẹ khổ, một mình mẹ cực cực khổ khổ nuôi lớn ba đứa con, ông ta kiếm tiền bên ngoài, một xu cũng không gửi về nhà, toàn bộ dùng để nuôi sống con ả vợ bé và đứa con vợ bé của ông ta sinh ra. Bây giờ Hoài Minh có tiền đồ rồi, ông ta lại quay lại? Đúng là cái thứ hạ tiện không biết xấu hổ!”
Chung Mẫn Phân lúc mắng chửi nước miếng văng tung tóe, Thị Hoài Chung vác xẻng vội vã trở lại.
Anh vừa sân liền đặt xẻng sắt xuống bên cạnh, đi đến cửa phòng bếp, thở gấp hỏi: "Chuyện gì?" Anh đang làm việc trong đội sản xuất, nghe người ta nói nhà xảy ra chuyện gấp, lập tức nhanh chóng chạy về.
Chung Mẫn Phân ngồi ở trên băng ghế, hai tay đỡ bắp đùi.
Bà ngẩng đầu nhìn Thị Hoài Chung, vẫn là tức giận nói: "Tên cha ruột thối tha kia của con trở về, đồ không biết xấu hổ, bị mẹ lấy gậy đuổi chạy đi. Lần sau còn dám tới, mẹ cắt đứt gân chân của tên thối tha đó!"
Thị Hoài Chung nhìn Chung Mẫn Phân một mình tức giận, trong lòng cũng hiểu.
Hơn hai mươi năm không gặp qua bóng người, bây giờ đột nhiên quay lại, dĩ nhiên là bởi vì Tam đệ của anh lên làm sĩ quan.
Không có tình cảm, chỉ là muốn ỷ lại vào thân phận cha ruột lấy chút hào quang, để cho Thị Hoài Minh hiếu thảo với ông ta.
Nhà bếp của nhà họ Thị, Chung Mẫn Phân nắm cây chày cán bột ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cái bàn, bà vẫn còn đang thở hồng hộc.
Sợ bà tức giận quá mức làm tổn hại đến sức khỏe, Trân Trân vội rót chén nước bưng tới, thuận tiện giúp bà vỗ lưng thuận khí.
Trân Trân đã đoán ra được ông lão này là ai.
Quan hệ giữa nhà họ Lâm và nhà họ Thị rất tốt, cho nên chuyện của nhà họ Thị, cô cũng được nghe qua ít nhiều.
Trần Thanh Mai không biết, nên có chút thắc mắc.
Trước kia, khi nhắc tới ba ruột của Thị Hoài Chung, Chung Mẫn Phân đều nói thẳng ra là đã chết rồi, nên chị luôn cho rằng ba ruột của Thị Hoài Chung đã mất từ lâu, ai ngờ, bây giờ lại đột nhiên nhảy ra một người.
Chị tò mò hỏi: “Đó là ông nội của Đan Linh? Mẹ, không phải mẹ đã nói… Ông ấy đã… chết lâu rồi sao?”
“Chết rồi.” Chung Mẫn Phân thở phì phò oán hận nói.
Nói xong, bà buông cái chày cán bột, bưng chén lên uống một ngụm nước lớn.
Buông chén, lại tức giận phập phồng nói: “Ông ta không phải là ông nội của Đan Linh, cũng không phải là ba của Hoài Chung, Hoài Hà và Hoài Minh!”
Có thể nhìn ra, Chung Mẫn Phân rất hận ông Thị.
Trần Thanh Mai không hỏi thêm câu nào nữa, nâng mắt nhìn lướt qua Trân Trân.
Nhưng có vẻ như Chung Mẫn Phân đang có ham muốn nhắc lại chuyện cũ.
Cơn tức trong lòng chậm rãi nguôi ngoai, hơi thở của bà dần dần bình ổn trở lại, mở miệng nói: “Đúng là ông ta không chết, chỉ là từ trước tới nay mẹ đều coi ông ta như là người đã chết. Năm Hoài Minh mới bốn tuổi, ông ta thông đồng với một con ả hát tuồng ở trên trấn trên, mang ả ta về nhà, nói là vợ bé mà người trong nhà đưa cho ông ta. Sau khi mang ả ta về, cả ngày ông ta cứ chui rúc trong phòng của con ả đàn bà đê tiện đó.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói đến đây, cơn tức trong lòng Chung Mẫn Phân kìm nén không được mà lại dâng lên.
Trân Trân vỗ vỗ lưng bà, bà bình tĩnh hơn một chút rồi nói tiếp: “Con ả đó nhỏ tuổi hơn mẹ, nói chuyện ỏn ẻn nhỏ nhẹ lại còn biết câu hồn đàn ông, làm cho Thị Đại Phú vô cùng thích ả ta. Con người của mẹ nhỏ nhen, không ưa nổi bọn họ. Có một ngày, vào lúc buổi tối, mẹ thật sự không nhịn nổi nữa, cầm cái chày cán bột vọt vào trong, đánh cho hai người bọn họ một trận. Một cái chày cán bột dài hơn một trượng, bị mẹ đánh cho gãy thành ba đoạn, đáng ra lúc ấy nên đánh chết đôi nam nữ chó má ấy!”
Nghe Chung Mẫn Phân giảng giải, Trân Trân và Trần Thanh Mai đều thở nhẹ không nói lời nào.
Chung Mẫn Phân bê chén lên, uống sạch nửa chén nước còn lại: “Thị Đại Phú nói mẹ là người đàn bà đanh đá chua ngoa, quả thực đúng là như vậy. Ông ta sợ nhà mẹ đẻ của mẹ nên không dám bỏ mẹ, lại sợ mẹ đánh chết ông ta, nên mang ả vợ bé của ông ta chạy trốn tới thành phố Triệu. Thành phố Triệu có họ hàng của ông ta, ông ta dẫn vợ bé tới đó an cư lạc nghiệp, từ đó không hề quay lại. Ông ta làm vậy là muốn né tránh mẹ, nhưng về sau mẹ vẫn không nuốt trôi nổi cơn tức đó, nên tới tận thành phố Triệu đánh bọn họ thêm hai lần.”
Nghe đến đó, Trần Thanh Mai nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ lợi hại quá.”
Chung Mẫn Phân bật ra một tiếng hừ từ xoang mũi: “Mẹ mà không lợi hại thì mẹ đã bị hai con chó kia bắt nạt tới chết! Cũng may sức lực của mẹ rất lớn, Thị Đại Phú đánh không lại mẹ, chứ không thì, tám mươi phần trăm kẻ có hại chính là mẹ.”
Nói xong, bà hít sâu một hơi, giọng điệu vẫn cứng rắn: “Gặp được loại đàn ông thế này là do số mẹ khổ, một mình mẹ cực cực khổ khổ nuôi lớn ba đứa con, ông ta kiếm tiền bên ngoài, một xu cũng không gửi về nhà, toàn bộ dùng để nuôi sống con ả vợ bé và đứa con vợ bé của ông ta sinh ra. Bây giờ Hoài Minh có tiền đồ rồi, ông ta lại quay lại? Đúng là cái thứ hạ tiện không biết xấu hổ!”
Chung Mẫn Phân lúc mắng chửi nước miếng văng tung tóe, Thị Hoài Chung vác xẻng vội vã trở lại.
Anh vừa sân liền đặt xẻng sắt xuống bên cạnh, đi đến cửa phòng bếp, thở gấp hỏi: "Chuyện gì?" Anh đang làm việc trong đội sản xuất, nghe người ta nói nhà xảy ra chuyện gấp, lập tức nhanh chóng chạy về.
Chung Mẫn Phân ngồi ở trên băng ghế, hai tay đỡ bắp đùi.
Bà ngẩng đầu nhìn Thị Hoài Chung, vẫn là tức giận nói: "Tên cha ruột thối tha kia của con trở về, đồ không biết xấu hổ, bị mẹ lấy gậy đuổi chạy đi. Lần sau còn dám tới, mẹ cắt đứt gân chân của tên thối tha đó!"
Thị Hoài Chung nhìn Chung Mẫn Phân một mình tức giận, trong lòng cũng hiểu.
Hơn hai mươi năm không gặp qua bóng người, bây giờ đột nhiên quay lại, dĩ nhiên là bởi vì Tam đệ của anh lên làm sĩ quan.
Không có tình cảm, chỉ là muốn ỷ lại vào thân phận cha ruột lấy chút hào quang, để cho Thị Hoài Minh hiếu thảo với ông ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro