[Thập Niên 70] Nàng Dâu Yêu Kiều Trong Đại Viện
Không Xứng. (1)
Thư Thư Thư
2024-08-22 11:43:27
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trân Trân còn chưa kịp phản ứng, hai vợ chồng Thị Hoài Chung và Trần Thanh Mai đã chen lấn đến bên cạnh cô.
Còn có những thành viên khác muốn hóng hớt cũng chạy theo, toàn bộ đều vây quanh phía sau của bọn họ.
Thị Hoài Chung không nói hai lời đã cầm lấy lá thư trong tay Thị Đan Linh.
Anh ấy lấy thư ra khỏi phong bì, mở ra một cách cẩn thận.
Vừa mới mở ra, anh ấy đã run giọng nói: “Là chữ của Hoài Minh!”
Lời này vừa được thốt lên, trong nháy mắt mọi người chung quanh đều ồn ào hẳn lên.
Có lẽ lúc nãy là kinh ngạc sợ hãi đến choáng váng, mà bây giờ tất cả đều phản ứng lại--- Thị Hoài Minh vẫn chưa có chết!
Điều này cũng khiến cho người khác giật mình, một người không có tin tức gì suốt năm năm, thế mà lại còn sống.
Không chỉ còn sống, mà còn trở thành một sĩ quan!
Chuyện này, chuyện này sao mà có thể được chứ?
Thị Hoài Chung mặc kệ những người khác đang tranh cãi bàn luận điều gì.
Anh ấy cũng không biết được nhiều chữ, cho nên vội vàng cầm theo thư xoay người chạy đi tìm người biết chữ ở trong thôn.
Hai tay anh ấy run rẩy cầm tờ giấy, đưa đến trước mặt bí thư Lý, không chế giọng nói và nước mắt nói: “Bí thư Lý, làm phiền ông xem một chút, xem Hoài Minh viết gì vậy.”
Bí thư Lý nhận bức thư từ tay Thị Hoài Chung, những người khác đặt hết ánh mắt lên người bí thư Lý. Ông ấy cầm tờ giấy trong tay, hắng giọng hét lên một tiếng: “Đừng ồn ào nữa!”
Các thành viên trong xã rất nghe lời, nhanh chóng im lặng lại.
Lúc này, Trân Trân cũng phản ứng lại, chớp mắt dựng thẳng hai lỗ tai lên chờ bí thư Lý đọc thư.
Tim cô đập nhanh, bùm bùm như muốn phá vỡ lồng ngực mà nhảy ra ngoài.
Bí thư Lý nắm lấy tờ giấy, lại nặng nề hắng giọng một lần nữa, đọc từng câu từng chữ: “Mẹ thân mến, anh cả, nhiều năm như vậy chưa từng quan tâm và hỏi thăm, mọi người có khỏe không? Xin thứ lỗi cho Hoài Minh đã nhiều năm như vậy không viết thư về nhà, bởi vì thời kỳ chiến tranh kỷ luật không cho phép, chờ Hoài Minh dành thời gian trở về, nhất định sẽ bồi tội đàng hoàng với mẹ và anh cả…
Hiện tại quân đội đang chỉnh đốn, vẫn chưa thể về quê thăm mọi người…
Hoài Minh không phụ sự kỳ vọng của mọi người, cũng không phụ sự kỳ vọng của tổ quốc và nhân dân, mấy năm nay xung phong hãm trận nơi chiến trường, lập được một ít chiến công, bây giờ đã là cấp trung đoàn…”
…
Bí thư Lý đọc từng chữ một, trong quá trình đọc không hề có cảm xúc gì, nhưng Thị Hoài Chung vẫn khóc đến chảy cả nước mắt nước mũi. Trần Thanh Mai cũng ở bên cạnh lau nước mắt, thỉnh thoảng vuốt ve cánh tay của Thị Hoài Chung.
Trân Trân thì lặng yên không tiếng động mà khóc, nước mắt chảy xuống đôi môi đang mím chặt.
Hốc mắt và mũi của Thị Đan Linh cũng đỏ lên, ở bên cạnh nắm lấy tay Trân Trân.
Bí thư Lý đọc xong chữ cuối cùng trên giấy, đột nhiên bên cạnh có một người phụ nữ cao giọng mà nói: “Ái chà! Hoài Minh thật đúng là chưa chết, còn làm cán bộ nữa! Sĩ quan cấp trung đoàn, mộ tổ tiên nhà họ Thị bốc lên khói xanh rồi!”
Lời này vừa dứt, tiếp theo lại có người nói: “Còn không phải sao, từ nhỏ đã thấy Hoài Minh có tiền đồ rồi mà.”
…
Những người xung quanh ồn ào nịnh nọt, khen Thị Hoài Minh xuất sắc lên tới tận trời.
Thị Hoài Chung, Trần Thanh Mai và Trân Trân nghe thấy những lời này, cảm xúc trong lòng có chút phức tạp, vừa khóc vừa cười.
Trần Thanh Mai giơ tay lên lau nước mắt trên má Trân Trân, lau vài cái lại nâng mặt cô lên, đặt trán mình lên trán cô, nghẹn ngào nói như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Trân Trân, tốt quá rồi.”
Trân Trân nghẹn ngào nói không nên lời, nhẹ nhàng gật đầu với Trần Thanh Mai.
Bí thư Lý ở bên cạnh gấp lá thư lại, trả về cho Thị Hoài Chung.
Ông ấy giơ tay vỗ vỗ bả vai Thị Hoài Chung, mặt đầy ý cười nói: “Là chuyện vui, chuyện vui lớn.”
Đúng là chuyện vui lớn.
Thị Hoài Chung nén nước mắt, trên mặt lộ ra một nụ cười.
Anh ấy nhận lấy bức thư mà bí thư Lý đưa tới, cẩn thận bỏ lại vào trong phong bì màu vàng.
Cất vào phong bì xong lại đặt vào trong tay Thị Đan Linh, nghẹn ngào dặn dò cô bé: “Cất đi.”
Thị Đan Linh gật gật đầu, cẩn thận bỏ phong bì vào túi xách.
Thư đã được đưa đến và cũng đã được đọc xong, cô bé cũng không ở lại bờ sông làm gì, nhặt khoai lang nướng đặt trên chiếc lá bỏ vào tay Trân Trân, lại nắm lấy tay Trân Trân, xách theo cặp sách đi về nhà ăn cơm.
Chuyện này thật sự đến quá đột ngột, các thành viên trong xã ở trên bờ sông vây xung quanh mấy người Thị Hoài Chung, Trần Thanh Mai và Trân Trân lại ồn ào ẫm ĩ thêm một hồi.
Cho đến khi không chịu nổi bụng đói réo ầm vang, mới giải tán trở về bên đống củi của mình.
Ngồi xuống ăn khoai lang, nói chuyện vẫn là chuyện của Thị Hoài Minh.
Trân Trân còn chưa kịp phản ứng, hai vợ chồng Thị Hoài Chung và Trần Thanh Mai đã chen lấn đến bên cạnh cô.
Còn có những thành viên khác muốn hóng hớt cũng chạy theo, toàn bộ đều vây quanh phía sau của bọn họ.
Thị Hoài Chung không nói hai lời đã cầm lấy lá thư trong tay Thị Đan Linh.
Anh ấy lấy thư ra khỏi phong bì, mở ra một cách cẩn thận.
Vừa mới mở ra, anh ấy đã run giọng nói: “Là chữ của Hoài Minh!”
Lời này vừa được thốt lên, trong nháy mắt mọi người chung quanh đều ồn ào hẳn lên.
Có lẽ lúc nãy là kinh ngạc sợ hãi đến choáng váng, mà bây giờ tất cả đều phản ứng lại--- Thị Hoài Minh vẫn chưa có chết!
Điều này cũng khiến cho người khác giật mình, một người không có tin tức gì suốt năm năm, thế mà lại còn sống.
Không chỉ còn sống, mà còn trở thành một sĩ quan!
Chuyện này, chuyện này sao mà có thể được chứ?
Thị Hoài Chung mặc kệ những người khác đang tranh cãi bàn luận điều gì.
Anh ấy cũng không biết được nhiều chữ, cho nên vội vàng cầm theo thư xoay người chạy đi tìm người biết chữ ở trong thôn.
Hai tay anh ấy run rẩy cầm tờ giấy, đưa đến trước mặt bí thư Lý, không chế giọng nói và nước mắt nói: “Bí thư Lý, làm phiền ông xem một chút, xem Hoài Minh viết gì vậy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bí thư Lý nhận bức thư từ tay Thị Hoài Chung, những người khác đặt hết ánh mắt lên người bí thư Lý. Ông ấy cầm tờ giấy trong tay, hắng giọng hét lên một tiếng: “Đừng ồn ào nữa!”
Các thành viên trong xã rất nghe lời, nhanh chóng im lặng lại.
Lúc này, Trân Trân cũng phản ứng lại, chớp mắt dựng thẳng hai lỗ tai lên chờ bí thư Lý đọc thư.
Tim cô đập nhanh, bùm bùm như muốn phá vỡ lồng ngực mà nhảy ra ngoài.
Bí thư Lý nắm lấy tờ giấy, lại nặng nề hắng giọng một lần nữa, đọc từng câu từng chữ: “Mẹ thân mến, anh cả, nhiều năm như vậy chưa từng quan tâm và hỏi thăm, mọi người có khỏe không? Xin thứ lỗi cho Hoài Minh đã nhiều năm như vậy không viết thư về nhà, bởi vì thời kỳ chiến tranh kỷ luật không cho phép, chờ Hoài Minh dành thời gian trở về, nhất định sẽ bồi tội đàng hoàng với mẹ và anh cả…
Hiện tại quân đội đang chỉnh đốn, vẫn chưa thể về quê thăm mọi người…
Hoài Minh không phụ sự kỳ vọng của mọi người, cũng không phụ sự kỳ vọng của tổ quốc và nhân dân, mấy năm nay xung phong hãm trận nơi chiến trường, lập được một ít chiến công, bây giờ đã là cấp trung đoàn…”
…
Bí thư Lý đọc từng chữ một, trong quá trình đọc không hề có cảm xúc gì, nhưng Thị Hoài Chung vẫn khóc đến chảy cả nước mắt nước mũi. Trần Thanh Mai cũng ở bên cạnh lau nước mắt, thỉnh thoảng vuốt ve cánh tay của Thị Hoài Chung.
Trân Trân thì lặng yên không tiếng động mà khóc, nước mắt chảy xuống đôi môi đang mím chặt.
Hốc mắt và mũi của Thị Đan Linh cũng đỏ lên, ở bên cạnh nắm lấy tay Trân Trân.
Bí thư Lý đọc xong chữ cuối cùng trên giấy, đột nhiên bên cạnh có một người phụ nữ cao giọng mà nói: “Ái chà! Hoài Minh thật đúng là chưa chết, còn làm cán bộ nữa! Sĩ quan cấp trung đoàn, mộ tổ tiên nhà họ Thị bốc lên khói xanh rồi!”
Lời này vừa dứt, tiếp theo lại có người nói: “Còn không phải sao, từ nhỏ đã thấy Hoài Minh có tiền đồ rồi mà.”
…
Những người xung quanh ồn ào nịnh nọt, khen Thị Hoài Minh xuất sắc lên tới tận trời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thị Hoài Chung, Trần Thanh Mai và Trân Trân nghe thấy những lời này, cảm xúc trong lòng có chút phức tạp, vừa khóc vừa cười.
Trần Thanh Mai giơ tay lên lau nước mắt trên má Trân Trân, lau vài cái lại nâng mặt cô lên, đặt trán mình lên trán cô, nghẹn ngào nói như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Trân Trân, tốt quá rồi.”
Trân Trân nghẹn ngào nói không nên lời, nhẹ nhàng gật đầu với Trần Thanh Mai.
Bí thư Lý ở bên cạnh gấp lá thư lại, trả về cho Thị Hoài Chung.
Ông ấy giơ tay vỗ vỗ bả vai Thị Hoài Chung, mặt đầy ý cười nói: “Là chuyện vui, chuyện vui lớn.”
Đúng là chuyện vui lớn.
Thị Hoài Chung nén nước mắt, trên mặt lộ ra một nụ cười.
Anh ấy nhận lấy bức thư mà bí thư Lý đưa tới, cẩn thận bỏ lại vào trong phong bì màu vàng.
Cất vào phong bì xong lại đặt vào trong tay Thị Đan Linh, nghẹn ngào dặn dò cô bé: “Cất đi.”
Thị Đan Linh gật gật đầu, cẩn thận bỏ phong bì vào túi xách.
Thư đã được đưa đến và cũng đã được đọc xong, cô bé cũng không ở lại bờ sông làm gì, nhặt khoai lang nướng đặt trên chiếc lá bỏ vào tay Trân Trân, lại nắm lấy tay Trân Trân, xách theo cặp sách đi về nhà ăn cơm.
Chuyện này thật sự đến quá đột ngột, các thành viên trong xã ở trên bờ sông vây xung quanh mấy người Thị Hoài Chung, Trần Thanh Mai và Trân Trân lại ồn ào ẫm ĩ thêm một hồi.
Cho đến khi không chịu nổi bụng đói réo ầm vang, mới giải tán trở về bên đống củi của mình.
Ngồi xuống ăn khoai lang, nói chuyện vẫn là chuyện của Thị Hoài Minh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro