[Thập Niên 70] Nàng Dâu Yêu Kiều Trong Đại Viện
Trân Trân (2)
Thư Thư Thư
2024-08-22 11:43:27
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chị dâu thứ lại không đồng ý: "Hai mươi năm trước ông ta bỏ mặc vợ và con nhỏ bỏ đi, từ nhỏ đến lớn, việc lớn việc nhỏ cũng không có quản đến, thấy con trai có tiền đồ, lập tức đưa mặt ra ăn sẵn, dựa vào cái gì nhận ông ta làm cha chứ?"
Chị dâu cả: "Em cũng không thể nói như vậy, cha ruột chính là cha ruột, ai cũng không thay đổi được, không biết em có nhìn rõ chuyện hay không. Không có Thị Đại Phú, cũng sẽ không có Thị Hoài Minh, lại càng không Thị Hoài Minh làm cán bộ, em thấy sao?"
Chị dâu thứ giễu một tiếng: “Em nói nếu là em sẽ không nhận!"
Chị dâu cả: "Con người này của em đúng thật không biết phải trái, Thị đại nương có thể không nhận Thị Đại Phú là chồng, nhưng Thị Hoài Minh nhất định phải nhận cha ruột của mình, Sinh đứa trẻ chính là ơn, đi khắp thiên hạ, chính là đạo lý này."
Chi dâu thứ: "Gì? Rốt cuộc ai mới là người không nói phải trái..."
Mắt thấy chị dâu cả và chị dâu thứ cũng sắp vì chuyện này mà cãi vả, Trân Trân vội vàng lên tiếng: "Chị dâu, mẹ em cũng đánh đuổi ông ta đi, ông ta sợ mẹ, đồng ý sẽ không tìm tới nhà nữa, hai người đừng vì chuyện này mà nổi giận."
Sự tức giận của chị dâu thức bị Trân Trân cắt đứt, cũng không nói thêm gì nữa.
Chị dâu cả cũng không nói nữa, dù sao chuyện này cũng không liên quan đến bọn họ, nói một chút lời ong tiếng ve cũng được đi, vì chuyện này mà tức giận cãi vả quả thật có chút tức cười, ăn tết cũng không nên gây gổ trong nhà.
Chị dâu cả và chị dâu thứ cũng không cãi nhau nữa, quay lại nhìn Trân Trân hỏi: "Trân Trân, Thị Hoài Minh là chồng em, đây cũng là chuyện nhà em, em cũng mặc kệ sao?"
Trân Trân trong đầu nghĩ còn chưa chắc là chuyện nhà cô, nếu là ly hôn, thì cũng không phải chuyện của cô.
Hơn nữa, coi là, bây giờ cô cũng không phải lo chuyện nhà, hơn nữa Thị Đại Phú cũng không phải cha ruột cô, cho nên cô trả lời: "Bây giờ trong nhà cũng đều do mẹ lo liệu, chuyện này chắc chắn mẹ sẽ để ý tới. Bả lại, đó là cha ruột của Tam ca ca, nói cho cùng đây là chuyện của Tam ca ca, anh ấy nghĩ như thế nào mới là quan trọng nhất, cũng không đến lượt em quản..."
Nghe Trân Trân nói lời này, chị dâu cả và chị dâu thứ không biết tại sao lại có cùng một suy nghĩ đi.
Chị dâu cả nhìn Trân Trân một hồi, đổi giọng nói: "Trân Trân, sao chị lại có cảm giác, em lại không xem Thị Hoài Minh như người một nhà chứ. Hai đứa là vợ chồng, vợ chồng thì vốn là một, chuyện của em ấy cũng chính là chuyện của em."
Trân Trân nhếch môi, nhỏ giọng nói: "Em kết hôn với anh nửa tháng, anh ấy liền đi, thời gian ở chung với nhau quá ngắn, em cũng không biết vợ chồng là như thế nào..."
Ở chung với nhau hơn nửa tháng, hai người bọn họ cũng không giống như vợ chồng.
Nghe Trân Trân nói như vậy, chị dâu cả và chị dâu thứ nhìn nhau một cái.
Sau đó chị dâu cả giọng buông lỏng: "Haizz, Hoài Minh bây giờ không phải là quay về, sau này hai đứa có thời gian ở bên cạnh nhau, ở bên cạnh nhau mấy ngày thì em cũng sẽ biết."
Có thể cùng anh ấy sống chung sao?
Trân Trân lại không dám nghĩ đến những chuyện này, sợ lại vui vẻ quá sớm.
Bây giờ chuyện như vậy, hơi suy nghĩ một chút, trong lòng liền sinh ra mong đợi, còn kèm theo chút khẩn trương cùng với ngọt ngào, tim đập thình thịch.
Nhưng chỉ trong chốc lát, cô lại thu hồi những suy nghĩ đó.
* * *
Ba người phụ nữ vừa nói chuyện cũng làm xong cơm.
Tháng giêng nhàn rỗi, cơm nước xong Trân Trân lại ở nhà mẹ chơi thêm một chút, cũng là nói chuyện phiếm với hai người chị dâu.
Nói đến khi mặt trời dần chuyển về phía tây, mới dừng lại đứng dậy về nhà.
Cô một bên từ chối nói không cần, nhưng hai anh cùng với hai chị dâu cũng tiễn cô đến đầu thân.
Đứng ở đầu thôn, nhìn dấu chân nhàn nhạt của Trân Trân từ từ xa dần, hai anh cùng hai chị dâu mới quay về trở lại thôn.
Anh cả chắp tay sau lưng nói: "Trân Trân nếu có thể bắt được Thị Hoài Minh, đời này có thể an tâm hưởng phúc lớn đi, chúng ta cũng có thể cùng nhau được nhờ, sau này có núi dựa."
Chị dâu cả nói tiếp: "Em thấy Trân Trân ngây ngốc, dạy con bé những chuyện đó, không biết có nghe lọt không."
Anh hai ở bên cạnh than nhẹ một tiếng: “Chuyện xấu nhất là, không có con."
Chị dâu thứ: "Ai nói không có." ...
Trân Trân ngược lại cũng không buồn nhiều như vậy.
Tóm lại dù như thế nào, cô cũng cảm thấy cuộc sống gia đình của mình cũng tạm ổn.
Cô cũng không có chí hướng lớn gì, chỉ cần có thể sống tốt cuộc sống của mình, gia đình yên ổn là được.
Trân Trân dùng khăn che kín nửa gương mặt trở về nhà, bước chân không nhanh không chậm, thỉnh thoảng đi nhanh một chút.
Con đường nhỏ ở nông thôn thật dài, có một thân ảnh nho nhỏ của cô.
Lúc về tới nhà, mặt trời cũng rơi xuống sau ngọn cây.
Vừa vào sân, Trân Trân giơ tay lên kéo khăn choàng xuống, lộ cả gương mặt. Thấy chồng của Thị Hoài Hòa đang ở trong phòng chính nói chuyện của Thị Hoài Chung, cô đi lên chào một tiếng, sau đó quay lại phòng mình, chuẩn bị treo khăn choàng lên.
Nhưng vừa mới tới cửa phòng, vén màn vải lên, liền nhìn thấy Thị Hoài Hà.
Chị dâu thứ lại không đồng ý: "Hai mươi năm trước ông ta bỏ mặc vợ và con nhỏ bỏ đi, từ nhỏ đến lớn, việc lớn việc nhỏ cũng không có quản đến, thấy con trai có tiền đồ, lập tức đưa mặt ra ăn sẵn, dựa vào cái gì nhận ông ta làm cha chứ?"
Chị dâu cả: "Em cũng không thể nói như vậy, cha ruột chính là cha ruột, ai cũng không thay đổi được, không biết em có nhìn rõ chuyện hay không. Không có Thị Đại Phú, cũng sẽ không có Thị Hoài Minh, lại càng không Thị Hoài Minh làm cán bộ, em thấy sao?"
Chị dâu thứ giễu một tiếng: “Em nói nếu là em sẽ không nhận!"
Chị dâu cả: "Con người này của em đúng thật không biết phải trái, Thị đại nương có thể không nhận Thị Đại Phú là chồng, nhưng Thị Hoài Minh nhất định phải nhận cha ruột của mình, Sinh đứa trẻ chính là ơn, đi khắp thiên hạ, chính là đạo lý này."
Chi dâu thứ: "Gì? Rốt cuộc ai mới là người không nói phải trái..."
Mắt thấy chị dâu cả và chị dâu thứ cũng sắp vì chuyện này mà cãi vả, Trân Trân vội vàng lên tiếng: "Chị dâu, mẹ em cũng đánh đuổi ông ta đi, ông ta sợ mẹ, đồng ý sẽ không tìm tới nhà nữa, hai người đừng vì chuyện này mà nổi giận."
Sự tức giận của chị dâu thức bị Trân Trân cắt đứt, cũng không nói thêm gì nữa.
Chị dâu cả cũng không nói nữa, dù sao chuyện này cũng không liên quan đến bọn họ, nói một chút lời ong tiếng ve cũng được đi, vì chuyện này mà tức giận cãi vả quả thật có chút tức cười, ăn tết cũng không nên gây gổ trong nhà.
Chị dâu cả và chị dâu thứ cũng không cãi nhau nữa, quay lại nhìn Trân Trân hỏi: "Trân Trân, Thị Hoài Minh là chồng em, đây cũng là chuyện nhà em, em cũng mặc kệ sao?"
Trân Trân trong đầu nghĩ còn chưa chắc là chuyện nhà cô, nếu là ly hôn, thì cũng không phải chuyện của cô.
Hơn nữa, coi là, bây giờ cô cũng không phải lo chuyện nhà, hơn nữa Thị Đại Phú cũng không phải cha ruột cô, cho nên cô trả lời: "Bây giờ trong nhà cũng đều do mẹ lo liệu, chuyện này chắc chắn mẹ sẽ để ý tới. Bả lại, đó là cha ruột của Tam ca ca, nói cho cùng đây là chuyện của Tam ca ca, anh ấy nghĩ như thế nào mới là quan trọng nhất, cũng không đến lượt em quản..."
Nghe Trân Trân nói lời này, chị dâu cả và chị dâu thứ không biết tại sao lại có cùng một suy nghĩ đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chị dâu cả nhìn Trân Trân một hồi, đổi giọng nói: "Trân Trân, sao chị lại có cảm giác, em lại không xem Thị Hoài Minh như người một nhà chứ. Hai đứa là vợ chồng, vợ chồng thì vốn là một, chuyện của em ấy cũng chính là chuyện của em."
Trân Trân nhếch môi, nhỏ giọng nói: "Em kết hôn với anh nửa tháng, anh ấy liền đi, thời gian ở chung với nhau quá ngắn, em cũng không biết vợ chồng là như thế nào..."
Ở chung với nhau hơn nửa tháng, hai người bọn họ cũng không giống như vợ chồng.
Nghe Trân Trân nói như vậy, chị dâu cả và chị dâu thứ nhìn nhau một cái.
Sau đó chị dâu cả giọng buông lỏng: "Haizz, Hoài Minh bây giờ không phải là quay về, sau này hai đứa có thời gian ở bên cạnh nhau, ở bên cạnh nhau mấy ngày thì em cũng sẽ biết."
Có thể cùng anh ấy sống chung sao?
Trân Trân lại không dám nghĩ đến những chuyện này, sợ lại vui vẻ quá sớm.
Bây giờ chuyện như vậy, hơi suy nghĩ một chút, trong lòng liền sinh ra mong đợi, còn kèm theo chút khẩn trương cùng với ngọt ngào, tim đập thình thịch.
Nhưng chỉ trong chốc lát, cô lại thu hồi những suy nghĩ đó.
* * *
Ba người phụ nữ vừa nói chuyện cũng làm xong cơm.
Tháng giêng nhàn rỗi, cơm nước xong Trân Trân lại ở nhà mẹ chơi thêm một chút, cũng là nói chuyện phiếm với hai người chị dâu.
Nói đến khi mặt trời dần chuyển về phía tây, mới dừng lại đứng dậy về nhà.
Cô một bên từ chối nói không cần, nhưng hai anh cùng với hai chị dâu cũng tiễn cô đến đầu thân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đứng ở đầu thôn, nhìn dấu chân nhàn nhạt của Trân Trân từ từ xa dần, hai anh cùng hai chị dâu mới quay về trở lại thôn.
Anh cả chắp tay sau lưng nói: "Trân Trân nếu có thể bắt được Thị Hoài Minh, đời này có thể an tâm hưởng phúc lớn đi, chúng ta cũng có thể cùng nhau được nhờ, sau này có núi dựa."
Chị dâu cả nói tiếp: "Em thấy Trân Trân ngây ngốc, dạy con bé những chuyện đó, không biết có nghe lọt không."
Anh hai ở bên cạnh than nhẹ một tiếng: “Chuyện xấu nhất là, không có con."
Chị dâu thứ: "Ai nói không có." ...
Trân Trân ngược lại cũng không buồn nhiều như vậy.
Tóm lại dù như thế nào, cô cũng cảm thấy cuộc sống gia đình của mình cũng tạm ổn.
Cô cũng không có chí hướng lớn gì, chỉ cần có thể sống tốt cuộc sống của mình, gia đình yên ổn là được.
Trân Trân dùng khăn che kín nửa gương mặt trở về nhà, bước chân không nhanh không chậm, thỉnh thoảng đi nhanh một chút.
Con đường nhỏ ở nông thôn thật dài, có một thân ảnh nho nhỏ của cô.
Lúc về tới nhà, mặt trời cũng rơi xuống sau ngọn cây.
Vừa vào sân, Trân Trân giơ tay lên kéo khăn choàng xuống, lộ cả gương mặt. Thấy chồng của Thị Hoài Hòa đang ở trong phòng chính nói chuyện của Thị Hoài Chung, cô đi lên chào một tiếng, sau đó quay lại phòng mình, chuẩn bị treo khăn choàng lên.
Nhưng vừa mới tới cửa phòng, vén màn vải lên, liền nhìn thấy Thị Hoài Hà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro