[Thập Niên 70] Nàng Dâu Yêu Kiều Trong Đại Viện
Trân Trân (4)
Thư Thư Thư
2024-08-22 11:43:27
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bởi vì nhà làm nhiều đồ tết, gia đình Thị Hoài Hà vốn là muốn ở lại ăn một bữa cơm tối.
Nhưng bởi vì chị ta lại gây chuyện với Trân Trân, Chung Mẫn Phân cũng không giữ bọn họ lại ăn cơm.
Lúc đi để bọn họ mang theo ít đồ trở về, đều là những thứ do Thị Hoài Minh gửi về.
Thị Hoài Hà bất mãn nhưng cũng không dám nói, kìm nén đến mức gò má đỏ lên.
Trên đường trở về, chị ta không nhịn được than phiền với chồng mình là Tôn Đức Thụ: "Em thấy mẹ em thật hồ đồ, em mới là con gái ruột của bà ấy, còn Trân Trân đó cũng chỉ là một người ngoài, mẹ lại đuổi em đi?"
Tôn Đức Thụ bình tĩnh nói: "Chuyện này đúng là em làm không đúng, nào có ai lại đi vào phòng người khác lục lọi đồ, còn lấy đồ của người khác ra đeo? Hơn nữa, em còn nói mấy lời khó nghe như vậy."
Thị Hoài Hà lại bị kích động, hai mắt trợn lên: “Anh cũng là cùi chỏ gấp bên ngoài?"
Tôn Đức Thụ: "Anh chỉ là đang nói phải trái với em."
Thị Hoài Hà: "Anh nói phải trái với ai chứ?"
Tôn Đức Thụ: ". . ."
Anh vẫn cứ im lặng là tốt hơn.
Có Chung Mẫn Phân che chở, Trân Trân ngược lại cũng không chịu ủy khuất gì.
Như Thị Hoài Hà bị một chuyện như vậy, chị ta đột nhiên có suy nghĩ muốn kéo Thị Hoài Minh vào chuyện này.
Trong lòng suy nghĩ, gặp Thị Hoài Minh sớm một chút, để cho anh biết thái độ của cô, có kết quả sớm, cũng tốt.
Buổi tối nằm trên giường, chị ta lăn lộn cũng chỉ suy nghĩ chuyện này.
Nghĩ đến cuối cùng cũng hạ quyết tâm, chị ta không đợi nữa, chị muốn chủ động đi tìm Thị Hoài Minh.
Đao cùng không bằng đao sắc lanh lẹ.
Một đêm ngủ không ngon.
Ngay hôm sau, tỉnh dậy, ăn cơm xong, Trân Trân cũng không đi ra ngoài.
Người trong thôn cũng không có chuyện gì giấu được, tối hôm qua cô và Thị Hoài Hà cãi nhau, hôm nay nhất định sẽ trở thành câu chuyện bàn tán.
Cô không muốn bị người khác kéo hỏi chuyện này, liền ở nhà không đi ra ngoài.
Ăn cơm trưa xong cũng không đi ra ngoài.
Ánh mắt trời buổi trưa ấm áp, cô một mình ngồi ở trong sân móc áo len.
Ánh nắng ấm áp làm cô có chút lười biếng, vô tình tựa vào ghế liền ngủ.
Lúc đang ngủ, chợt bị tiếng gọi cửa làm giật mình, mở mắt ngồi thẳng dậy.
Ánh mắt ngái ngủ nhìn thấy đứng ở cổng sân là một người đưa thư, Trân Trân trong nháy mắt nhanh chóng tỉnh dậy.
Cô đứng lên thả chiếc kim đan trong tay xuống, đi ra ngoài cổng.
Đến cổng, người đưa thư đưa đến trước mặt cô một phong thư, cười nói: "Nhà cô lại có thư." Bây giờ Trân Trân nhìn thấy thư có chút khẩn trương, tiếp theo là nắm chặt tay mình.
Đè nén tâm trạng khẩn trương, cô để cho người đưa thư đợi một chút, vội vàng quay lại trong nhà.
Lại quay lại cổng sân, Trân Trân đưa đến cho người đưa thư vài viên kẹo, cười nói: "Cảm ơn."
Đây là đồ ăn tết nhà cô, người phát thư nhận kẹo cũng nói tiếng cảm ơn.
Đưa mắt nhìn người đưa thư đi xa, Trân Trân ngơ ngẩn quay lại trong sân.
Còn chưa đi đến bên cạnh cái ghế, cô dừng bước chân, suy nghĩ một chút, xoay người đi ra sân.
Cô cầm thư đi tìm Thị Đan Linh đang ngồi ở trong sân chơi với bạn.
Thị Đan Linh trong sân chạy đến, hỏi Trân Trân: "Thím Ba, chuyện gì thế?" Trân Trân đưa bức thư đến trước mặt cô bé: “Cái này là chú Ba của cháu gửi thư đến sao?"
Thị Đan Linh liếc mắt nhìn chữ trên phong thư.
Nhìn xong cô bé ngẩng đầu nhìn về phía Trân Trân, ánh mắt vừa sáng vừa tròn, cười nhìn Trân Trân gật đầu: “Là chú Ba."
Trân Trân khẽ mỉm cười: “Cháu về nhà đọc cho thím nghe với."
Thị Đan Linh gật đầu hai cái.
Sau đó quay đầu nói chuyện với mấy người bạn là cô bé phải về nhà, liền kéo tay Trân Trân chạy.
Hai cô gái một lớn một nhỏ, nhanh chóng chạy về nhà.
Vào sân, ngồi xuống băng ghế.
Thị Đan Linh thở hổn hển, cẩn thận xé phong thư ra, lấy bức thư bên trong ra.
Cô mở thư ra đọc cho Trân Trân, từng chữ từng chữ cũng không có bất kỳ sắc thái tình cảm gì.
Trân Trân nghiêm túc nghe, nhưng giữa chừng lại ngây ra.
Cô suy nghĩ, lần này viết thư hồi âm cho Thị Hoài Minh, phải đi tìm anh.
Cũng lúc cô thất thần, Thị Đan Linh đọc được mọt câu: "Anh đã xin lãnh đạo cho chuyển về nhà, đại khái tháng giêng có thể phê duyệt xuống, lúc đó anh gửi địa chỉ, mẹ và Trân Trân cùng nhau tới..."
Trân Trân tỉnh hồn, ngắt lời Thị Đan Linh: “Vừa rồi cháu mới đọc cái gì?" Thị Đan Linh đọc lại một chút: “A, chú Ba nói, chú xin lãnh đạo về thăm nhà, tháng Giêng có thể được phê duyệt, nói thím và bà nội, có thể đến gặp chú ở bên kia."
"Thím?" Trân Trân hơi nghiêng người về trước, nhìn chằm chằm Thị Đan Linh.
Thị Đan Linh cẩn thận đọc qua một lần: “Đúng vậy, thím Ba của chúng ta là Trân Trân." Trân Trân trợn hai mắt nhìn lên bức thư, mặc dù rậm rạp chằng chịt là chữ, cô đọc không hiểu, nhưng tim lại đập nhanh lên.
Cô không nhịn được, hỏi lại một lần: "Thật?"
Thị Đan Linh dùng hai tay chỉ trên bức thư, để Trân Trân nhìn: “Hai chữ, Trân Trân."
Trân Trân nhìn hai chữ đó, tim đập càng nhanh, ánh mắt sáng lên, khóe miệng hơi cong lên, lên tiếng đáp: "A."
Bởi vì nhà làm nhiều đồ tết, gia đình Thị Hoài Hà vốn là muốn ở lại ăn một bữa cơm tối.
Nhưng bởi vì chị ta lại gây chuyện với Trân Trân, Chung Mẫn Phân cũng không giữ bọn họ lại ăn cơm.
Lúc đi để bọn họ mang theo ít đồ trở về, đều là những thứ do Thị Hoài Minh gửi về.
Thị Hoài Hà bất mãn nhưng cũng không dám nói, kìm nén đến mức gò má đỏ lên.
Trên đường trở về, chị ta không nhịn được than phiền với chồng mình là Tôn Đức Thụ: "Em thấy mẹ em thật hồ đồ, em mới là con gái ruột của bà ấy, còn Trân Trân đó cũng chỉ là một người ngoài, mẹ lại đuổi em đi?"
Tôn Đức Thụ bình tĩnh nói: "Chuyện này đúng là em làm không đúng, nào có ai lại đi vào phòng người khác lục lọi đồ, còn lấy đồ của người khác ra đeo? Hơn nữa, em còn nói mấy lời khó nghe như vậy."
Thị Hoài Hà lại bị kích động, hai mắt trợn lên: “Anh cũng là cùi chỏ gấp bên ngoài?"
Tôn Đức Thụ: "Anh chỉ là đang nói phải trái với em."
Thị Hoài Hà: "Anh nói phải trái với ai chứ?"
Tôn Đức Thụ: ". . ."
Anh vẫn cứ im lặng là tốt hơn.
Có Chung Mẫn Phân che chở, Trân Trân ngược lại cũng không chịu ủy khuất gì.
Như Thị Hoài Hà bị một chuyện như vậy, chị ta đột nhiên có suy nghĩ muốn kéo Thị Hoài Minh vào chuyện này.
Trong lòng suy nghĩ, gặp Thị Hoài Minh sớm một chút, để cho anh biết thái độ của cô, có kết quả sớm, cũng tốt.
Buổi tối nằm trên giường, chị ta lăn lộn cũng chỉ suy nghĩ chuyện này.
Nghĩ đến cuối cùng cũng hạ quyết tâm, chị ta không đợi nữa, chị muốn chủ động đi tìm Thị Hoài Minh.
Đao cùng không bằng đao sắc lanh lẹ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một đêm ngủ không ngon.
Ngay hôm sau, tỉnh dậy, ăn cơm xong, Trân Trân cũng không đi ra ngoài.
Người trong thôn cũng không có chuyện gì giấu được, tối hôm qua cô và Thị Hoài Hà cãi nhau, hôm nay nhất định sẽ trở thành câu chuyện bàn tán.
Cô không muốn bị người khác kéo hỏi chuyện này, liền ở nhà không đi ra ngoài.
Ăn cơm trưa xong cũng không đi ra ngoài.
Ánh mắt trời buổi trưa ấm áp, cô một mình ngồi ở trong sân móc áo len.
Ánh nắng ấm áp làm cô có chút lười biếng, vô tình tựa vào ghế liền ngủ.
Lúc đang ngủ, chợt bị tiếng gọi cửa làm giật mình, mở mắt ngồi thẳng dậy.
Ánh mắt ngái ngủ nhìn thấy đứng ở cổng sân là một người đưa thư, Trân Trân trong nháy mắt nhanh chóng tỉnh dậy.
Cô đứng lên thả chiếc kim đan trong tay xuống, đi ra ngoài cổng.
Đến cổng, người đưa thư đưa đến trước mặt cô một phong thư, cười nói: "Nhà cô lại có thư." Bây giờ Trân Trân nhìn thấy thư có chút khẩn trương, tiếp theo là nắm chặt tay mình.
Đè nén tâm trạng khẩn trương, cô để cho người đưa thư đợi một chút, vội vàng quay lại trong nhà.
Lại quay lại cổng sân, Trân Trân đưa đến cho người đưa thư vài viên kẹo, cười nói: "Cảm ơn."
Đây là đồ ăn tết nhà cô, người phát thư nhận kẹo cũng nói tiếng cảm ơn.
Đưa mắt nhìn người đưa thư đi xa, Trân Trân ngơ ngẩn quay lại trong sân.
Còn chưa đi đến bên cạnh cái ghế, cô dừng bước chân, suy nghĩ một chút, xoay người đi ra sân.
Cô cầm thư đi tìm Thị Đan Linh đang ngồi ở trong sân chơi với bạn.
Thị Đan Linh trong sân chạy đến, hỏi Trân Trân: "Thím Ba, chuyện gì thế?" Trân Trân đưa bức thư đến trước mặt cô bé: “Cái này là chú Ba của cháu gửi thư đến sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thị Đan Linh liếc mắt nhìn chữ trên phong thư.
Nhìn xong cô bé ngẩng đầu nhìn về phía Trân Trân, ánh mắt vừa sáng vừa tròn, cười nhìn Trân Trân gật đầu: “Là chú Ba."
Trân Trân khẽ mỉm cười: “Cháu về nhà đọc cho thím nghe với."
Thị Đan Linh gật đầu hai cái.
Sau đó quay đầu nói chuyện với mấy người bạn là cô bé phải về nhà, liền kéo tay Trân Trân chạy.
Hai cô gái một lớn một nhỏ, nhanh chóng chạy về nhà.
Vào sân, ngồi xuống băng ghế.
Thị Đan Linh thở hổn hển, cẩn thận xé phong thư ra, lấy bức thư bên trong ra.
Cô mở thư ra đọc cho Trân Trân, từng chữ từng chữ cũng không có bất kỳ sắc thái tình cảm gì.
Trân Trân nghiêm túc nghe, nhưng giữa chừng lại ngây ra.
Cô suy nghĩ, lần này viết thư hồi âm cho Thị Hoài Minh, phải đi tìm anh.
Cũng lúc cô thất thần, Thị Đan Linh đọc được mọt câu: "Anh đã xin lãnh đạo cho chuyển về nhà, đại khái tháng giêng có thể phê duyệt xuống, lúc đó anh gửi địa chỉ, mẹ và Trân Trân cùng nhau tới..."
Trân Trân tỉnh hồn, ngắt lời Thị Đan Linh: “Vừa rồi cháu mới đọc cái gì?" Thị Đan Linh đọc lại một chút: “A, chú Ba nói, chú xin lãnh đạo về thăm nhà, tháng Giêng có thể được phê duyệt, nói thím và bà nội, có thể đến gặp chú ở bên kia."
"Thím?" Trân Trân hơi nghiêng người về trước, nhìn chằm chằm Thị Đan Linh.
Thị Đan Linh cẩn thận đọc qua một lần: “Đúng vậy, thím Ba của chúng ta là Trân Trân." Trân Trân trợn hai mắt nhìn lên bức thư, mặc dù rậm rạp chằng chịt là chữ, cô đọc không hiểu, nhưng tim lại đập nhanh lên.
Cô không nhịn được, hỏi lại một lần: "Thật?"
Thị Đan Linh dùng hai tay chỉ trên bức thư, để Trân Trân nhìn: “Hai chữ, Trân Trân."
Trân Trân nhìn hai chữ đó, tim đập càng nhanh, ánh mắt sáng lên, khóe miệng hơi cong lên, lên tiếng đáp: "A."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro