Chương 30 - Gậy Thịt Mà Không Cắm Vào Thì Hôm Nay Em Ngứa Chết 2 (H)
Cô Ấy Tên Là Gì...
Bạch Thiên Mã Kỳ Đóa
2024-08-11 19:14:21
Triệu Bảo Châu tránh né tầm mắt của anh, nhất thời ngơ ngác, không biết những hành động nhỏ vừa rồi là do chính mình vô tình hay do Hàn Kiến Hoằng chủ động.
Chắc hẳn là do cô tự mình làm.
Da mặt cô mỏng manh, thật sự không có mặt mũi đối mặt với Hàn Kiến Hoằng, cô cũng thấy có lỗi với Hàn Kiến Hà nên che mặt chạy trở vào phòng.
Một lúc sau, Hàn Kiến Hoằng thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng lau ngón tay ướt đẫm.
Cảm giác ẩm ướt đọng lại trên đốt ngón tay nhưng chưa hoàn toàn tiêu tán, trên đầu ngón tay còn xuất hiện một hàng vết răng nông nhỏ.
Lưỡi cô mềm mại, trơn trượt lại ấm áp.
Vương Quế Hoa không nhận ra hai người có gì bất thường, bà đi tới vỗ nhẹ lên tay Hàn Kiến Hoằng vui vẻ nói: “Con trai lớn của mẹ, con có học thức, lại từng làm lính, biết làm ăn. Hàn gia chúng ta có một người như con là do hương khói mộ tổ tiên phù hộ. Đáng tiếc em trai con lại không có thành tựu gì, chỉ cần lần này em dâu con có thể mang thai, vậy thì mẹ sẽ đi thắp hương cho tổ tiên chúng ta."
“Đúng rồi, mẹ hỏi người trong thôn thì họ nói phong tục này không chỉ làm một lần, ít nhất phải ba lần. Ngày mai con nhớ làm lần nữa nhé.”
Cảm xúc trên mặt Hàn Kiến Hoằng không thay đổi, trầm giọng chậm rãi hỏi: "Cô ấy tên là gì?"
Con trai cả suốt ngày bôn ba bên ngoài, không để ý tới việc nhà, chưa bao giờ hỏi tới Triệu Bảo Châu một câu, Vương Quế Hoa biết rõ: “Bảo Châu, Triệu Bảo Châu.”
Hàn Kiến Hoằng không nói gì, liếc nhìn cánh cửa phòng đóng kín của Triệu Bảo Châu.
"Con có nghe mẹ vừa nói gì không? Phong tục này phải làm ba lần, ngày mai con nhớ phải ở nhà, không được chạy lung tung đâu đấy."
Người con trai cả của bà có tư tưởng độc lập, về nhà là không thể ngồi yên, Vương Quế Hoa thực sự sợ ngày mai anh lại chạy mất dạng, đến lúc đó mọi nỗ lực của bà sẽ thành công cốc.
Triệu Bảo Châu ngồi trên giường, tai ù đi, không một lời nào của cuộc trò chuyện bên ngoài lọt vào tai cô. Cảnh tượng đáng xấu hổ vừa rồi cứ quanh quẩn trong đầu khiến cô xấu hổ cắn miệng, môi cũng bị rách ra, tâm trạng rất lâu không thể bình tĩnh lại được.
Hai má cô càng lúc càng nóng, nóng đến mức cô cảm thấy như sắp bị bỏng.
Vương Quế Hoa đẩy cửa bước vào, lại phát hiện cửa đã bị khóa, bà nghiêm mặt nói: "Bảo Châu, chuyện này phải làm ba lần, ngày mai nhớ tìm Kiến Hoằng, nó mà không muốn thì con phải chủ động, nghe thấy chưa?"
Chắc hẳn là do cô tự mình làm.
Da mặt cô mỏng manh, thật sự không có mặt mũi đối mặt với Hàn Kiến Hoằng, cô cũng thấy có lỗi với Hàn Kiến Hà nên che mặt chạy trở vào phòng.
Một lúc sau, Hàn Kiến Hoằng thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng lau ngón tay ướt đẫm.
Cảm giác ẩm ướt đọng lại trên đốt ngón tay nhưng chưa hoàn toàn tiêu tán, trên đầu ngón tay còn xuất hiện một hàng vết răng nông nhỏ.
Lưỡi cô mềm mại, trơn trượt lại ấm áp.
Vương Quế Hoa không nhận ra hai người có gì bất thường, bà đi tới vỗ nhẹ lên tay Hàn Kiến Hoằng vui vẻ nói: “Con trai lớn của mẹ, con có học thức, lại từng làm lính, biết làm ăn. Hàn gia chúng ta có một người như con là do hương khói mộ tổ tiên phù hộ. Đáng tiếc em trai con lại không có thành tựu gì, chỉ cần lần này em dâu con có thể mang thai, vậy thì mẹ sẽ đi thắp hương cho tổ tiên chúng ta."
“Đúng rồi, mẹ hỏi người trong thôn thì họ nói phong tục này không chỉ làm một lần, ít nhất phải ba lần. Ngày mai con nhớ làm lần nữa nhé.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cảm xúc trên mặt Hàn Kiến Hoằng không thay đổi, trầm giọng chậm rãi hỏi: "Cô ấy tên là gì?"
Con trai cả suốt ngày bôn ba bên ngoài, không để ý tới việc nhà, chưa bao giờ hỏi tới Triệu Bảo Châu một câu, Vương Quế Hoa biết rõ: “Bảo Châu, Triệu Bảo Châu.”
Hàn Kiến Hoằng không nói gì, liếc nhìn cánh cửa phòng đóng kín của Triệu Bảo Châu.
"Con có nghe mẹ vừa nói gì không? Phong tục này phải làm ba lần, ngày mai con nhớ phải ở nhà, không được chạy lung tung đâu đấy."
Người con trai cả của bà có tư tưởng độc lập, về nhà là không thể ngồi yên, Vương Quế Hoa thực sự sợ ngày mai anh lại chạy mất dạng, đến lúc đó mọi nỗ lực của bà sẽ thành công cốc.
Triệu Bảo Châu ngồi trên giường, tai ù đi, không một lời nào của cuộc trò chuyện bên ngoài lọt vào tai cô. Cảnh tượng đáng xấu hổ vừa rồi cứ quanh quẩn trong đầu khiến cô xấu hổ cắn miệng, môi cũng bị rách ra, tâm trạng rất lâu không thể bình tĩnh lại được.
Hai má cô càng lúc càng nóng, nóng đến mức cô cảm thấy như sắp bị bỏng.
Vương Quế Hoa đẩy cửa bước vào, lại phát hiện cửa đã bị khóa, bà nghiêm mặt nói: "Bảo Châu, chuyện này phải làm ba lần, ngày mai nhớ tìm Kiến Hoằng, nó mà không muốn thì con phải chủ động, nghe thấy chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro