Chương 30 - Gậy Thịt Mà Không Cắm Vào Thì Hôm Nay Em Ngứa Chết 2 (H)
Cùng Nhìn Một N...
Bạch Thiên Mã Kỳ Đóa
2024-08-11 19:14:21
Thấy cô không lên tiếng, thím Triệu biết chắc chắn là không có. Bà ấy cười tủm tỉm: "Thím muốn giới thiệu cho anh cả cháu một người, cô gái này không giống những người do người khác giới thiệu. Cô ấy có hộ khẩu thành phố, từng học trung học, làm việc trí thức, vẻ ngoài cũng xinh đẹp."
Triệu Bảo Châu nói: "Thím à, chuyện này thím nói với cháu cũng vô ích thôi, cháu với anh cả không thân."
"Cháu là em dâu nó mà, người thân với nhau." Thím Triệu vỗ tay Triệu Bảo Châu: "Tính tình anh cả cháu không tốt, mấy cô gái đều sợ, thím cũng sợ. Nếu lúc giới thiệu thì không được, thím đi tìm mẹ cháu nói thì không phải sẽ phá hủy hòa khí giữa hai nhà sao?"
Nghe hai chữ em dâu, chỗ nào đó trong lòng Triệu Bảo Châu như bị đâm vào một chút, trên mặt nóng bừng.
"Thím thấy con gái nhà người ta nhìn trúng Kiến Hoằng, xin thím làm mai nên giờ thím mới tới tìm cháu nhờ hỏi giúp một chút. Cũng không phải muốn cháu làm cái gì, chỉ cần hỏi giúp thím một chút, nếu việc thành thì cũng có trả công nữa."
"Cháu tốt bụng, chắc chắn sẽ không đành lòng nhìn phải mắc kẹt giữa người bên trong bên ngoài đúng không? Hơn nữa Kiến Hoằng cũng trưởng thành rồi, nên lập gia đình, nếu không mẹ cháu sẽ còn gấp hơn nhiều đấy."
"Cháu không nói lời nào thì thím coi như cháu đã đồng ý rồi nhé. Chờ Kiến Hoằng về, cháu nhớ hỏi giúp dì một chút."
Thím Triệu nói hết câu này đến câu khác, Triệu Bảo Châu còn chưa kịp suy nghĩ nên từ chối như thế nào cho dễ nghe, bà ấy đã bước đi nhanh như chớp.
Sợ Triệu Bảo Châu từ chối.
Củ khoai lang phỏng tay bị vứt đến tay Triệu Bảo Châu, giống như một tảng đá cực kỳ nặng đặt trong lòng cô.
Trời nhanh chóng tối đen, Hàn Kiến Hoằng cũng trở về. Anh phải đến tìm công nhân bàn chuyện, Triệu Bảo Châu nhìn theo bóng dáng anh, vô cùng rối rắm. Cô nhìn thêm mấy lần, muốn nói lại thôi.
Tính tình kia của Hoàng Kiến Hoằng, ai tìm anh làm mai, anh nổi giận với người đó. Thím Triệu cũng sợ nên mới đẩy áp lực này cho cô, lúc đó cô còn không kịp nói từ chối nên giờ mới rơi vào thế khó xử này.
Sau khi công nhân cơm nước xong rời đi, Triệu Bảo Châu đang cân nhắc mình nên nói chuyện này với Hàn Kiến Hoằng như thế nào, anh đột nhiên nhìn qua, sắc mặt lạnh lùng: "Lại đây."
Chỉ hai chữ, kèm theo đôi mắt sâu thẳm của anh, Triệu Bảo Châu lập tức hiểu được ý của anh. Cô vốn đang do dự nên nói như thế nào, đột nhiên trái tim bình tĩnh trở lại.
Anh cả còn có ý với cô, nếu nhìn trúng cô gái khác, có chỗ phát tiết, có lẽ sẽ không đến tìm cô nữa.
Đi tới trước mặt, Triệu Bảo Châu ngẩng đầu lên, cố gắng nhìn vào mắt anh: "Anh cả, thím Triệu muốn anh đi xem mắt một cô gái, thím nói cô gái kia có điều kiện tốt."
Rõ ràng đã chuẩn bị tốt rồi, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của Hàn Kiến Hoằng, Triệu Bảo Châu vẫn cảm thấy vô cùng áp lực. Cô căng thẳng phát run, giọng nói cũng run run theo, rất nhiều điều muốn nói phía sau lại bị nghẹn trong cổ họng vì sự thay đổi trong ánh mắt Hàn Kiến Hoằng.
"Anh cả?"
Triệu Bảo Châu nói: "Thím à, chuyện này thím nói với cháu cũng vô ích thôi, cháu với anh cả không thân."
"Cháu là em dâu nó mà, người thân với nhau." Thím Triệu vỗ tay Triệu Bảo Châu: "Tính tình anh cả cháu không tốt, mấy cô gái đều sợ, thím cũng sợ. Nếu lúc giới thiệu thì không được, thím đi tìm mẹ cháu nói thì không phải sẽ phá hủy hòa khí giữa hai nhà sao?"
Nghe hai chữ em dâu, chỗ nào đó trong lòng Triệu Bảo Châu như bị đâm vào một chút, trên mặt nóng bừng.
"Thím thấy con gái nhà người ta nhìn trúng Kiến Hoằng, xin thím làm mai nên giờ thím mới tới tìm cháu nhờ hỏi giúp một chút. Cũng không phải muốn cháu làm cái gì, chỉ cần hỏi giúp thím một chút, nếu việc thành thì cũng có trả công nữa."
"Cháu tốt bụng, chắc chắn sẽ không đành lòng nhìn phải mắc kẹt giữa người bên trong bên ngoài đúng không? Hơn nữa Kiến Hoằng cũng trưởng thành rồi, nên lập gia đình, nếu không mẹ cháu sẽ còn gấp hơn nhiều đấy."
"Cháu không nói lời nào thì thím coi như cháu đã đồng ý rồi nhé. Chờ Kiến Hoằng về, cháu nhớ hỏi giúp dì một chút."
Thím Triệu nói hết câu này đến câu khác, Triệu Bảo Châu còn chưa kịp suy nghĩ nên từ chối như thế nào cho dễ nghe, bà ấy đã bước đi nhanh như chớp.
Sợ Triệu Bảo Châu từ chối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Củ khoai lang phỏng tay bị vứt đến tay Triệu Bảo Châu, giống như một tảng đá cực kỳ nặng đặt trong lòng cô.
Trời nhanh chóng tối đen, Hàn Kiến Hoằng cũng trở về. Anh phải đến tìm công nhân bàn chuyện, Triệu Bảo Châu nhìn theo bóng dáng anh, vô cùng rối rắm. Cô nhìn thêm mấy lần, muốn nói lại thôi.
Tính tình kia của Hoàng Kiến Hoằng, ai tìm anh làm mai, anh nổi giận với người đó. Thím Triệu cũng sợ nên mới đẩy áp lực này cho cô, lúc đó cô còn không kịp nói từ chối nên giờ mới rơi vào thế khó xử này.
Sau khi công nhân cơm nước xong rời đi, Triệu Bảo Châu đang cân nhắc mình nên nói chuyện này với Hàn Kiến Hoằng như thế nào, anh đột nhiên nhìn qua, sắc mặt lạnh lùng: "Lại đây."
Chỉ hai chữ, kèm theo đôi mắt sâu thẳm của anh, Triệu Bảo Châu lập tức hiểu được ý của anh. Cô vốn đang do dự nên nói như thế nào, đột nhiên trái tim bình tĩnh trở lại.
Anh cả còn có ý với cô, nếu nhìn trúng cô gái khác, có chỗ phát tiết, có lẽ sẽ không đến tìm cô nữa.
Đi tới trước mặt, Triệu Bảo Châu ngẩng đầu lên, cố gắng nhìn vào mắt anh: "Anh cả, thím Triệu muốn anh đi xem mắt một cô gái, thím nói cô gái kia có điều kiện tốt."
Rõ ràng đã chuẩn bị tốt rồi, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của Hàn Kiến Hoằng, Triệu Bảo Châu vẫn cảm thấy vô cùng áp lực. Cô căng thẳng phát run, giọng nói cũng run run theo, rất nhiều điều muốn nói phía sau lại bị nghẹn trong cổ họng vì sự thay đổi trong ánh mắt Hàn Kiến Hoằng.
"Anh cả?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro