Chương 30 - Gậy Thịt Mà Không Cắm Vào Thì Hôm Nay Em Ngứa Chết 2 (H)
Về Nhà Cho Tôi...
Bạch Thiên Mã Kỳ Đóa
2024-08-11 19:14:21
Hàn Kiến Hoằng uống cả đêm, uống không ít, hai má hơi đỏ.
Nhìn thấy Triệu Bảo Châu, anh híp đôi mắt, Triệu Bảo Châu liếc mắt một cái xong cũng không dám nhìn thêm, vội vàng cúi đầu.
Lúc này có người đến mời rượu Hàn Kiến Hoằng: "Đến nào, tiếp tục uống đi."
Thấy Hàn Kiến Hoằng vẫn ngồi yên, người nọ cúi đầu liếc mắt, phát hiện rượu trong ly của anh đã thấy đáy, nhanh chóng đứng lên đổ đầy rượu vào trong ly của anh.
Hàn Kiến Hoằng cũng không ngăn cản, chỉ lắc người đứng lên: "Không uống nữa, tôi phải về nhà."
Vừa lên tiếng đã nấc một cái đầy mùi rượu, cơ thể lảo đảo ngã xuống mặt đất.
Người bên cạnh thấy tình thế không ổn, nhanh chóng chạy đến đỡ anh.
Mặc dù tửu lượng của Hàn Kiến Hoằng tốt nhưng cũng không thể uống nhiều như vậy, chủ nhà cũng sợ ngày tốt gặp chuyện không may, nhanh chóng gọi người nhà tới đưa anh trở về.
Hàn Kiến Hoằng xua tay: "Khỏi cần đưa.. Tôi tự đi được."
Nói trong mơ màng, thân thể thì đi đứng nghiêng ngả xiêu vẹo, ngã trái vấp phải.
Có một cậu nhóc nhỏ hơn mười tuổi tên Hổ Tử chạy đến dìu anh: "Chú, cháu đưa chú về nhé."
Hàn Kiến Hoằng xoa đầu cậu nhóc: "Được."
Đi tới cửa, Hổ Tử nhìn Triệu Bảo Châu hỏi: "Thím à, sao thím ở chỗ này thế? Thím ăn cơm tối chưa?"
"Thím ăn rồi." Triệu Bảo Châu rũ mắt nhìn chân Hàn Kiến Hoằng, vùi đầu càng sâu hơn: "Mẹ chồng bảo thím tới xem anh cả có phải uống nhiều rồi không."
Hàn Kiến Hoằng không nói chuyện, giống như không nhìn thấy cô, trực tiếp đi lướt qua, đi về phía trước.
Trong thôn không có đèn đường, Triệu Bảo Châu nhìn anh đi đứng không ra gì, rõ ràng là uống nhiều rồi, trong đầu lóe lên những hình ảnh xấu hổ, cô lo lắng đến gần sát rồi bật đèn pin trong tay chiếu sáng.
Đi được một đoạn ngắn, đột nhiên Hàn Kiến Hoằng dừng lại, Triệu Bảo Châu đi theo phía sau cũng dừng bước chân lại theo bản năng.
Hàn Kiến Hoằng mất hứng hô lên: "Ai đang chiếu đèn thế? Sao tôi không thấy đường thế này?"
Hổ Tử biết anh uống nhiều, đàn ông uống say luôn nói bậy nói bạ. Cậu nhóc sợ anh say khướt, nhanh chóng tiến lên giải thích: "Chú, là thím Kiến Hà, thím đến đón chú về đó."
"Đón chú?" Hàn Kiến Hoằng nhìn chằm chằm Hổ Tử với vẻ nghi hoặc: "Thím Kiến Hà là ai?"
Không đợi Hổ Tử trả lời, anh đã đứng không vững, cả người ngã lên người Triệu Bảo Châu, Triệu Bảo Châu hoảng hốt giật mình, đưa tay đón lấy anh theo bản năng.
Hàn Kiến Hoằng ổn định cơ thể đúng lúc, nhưng mà vẫn đụng vào người Triệu Bảo Châu, nửa người trên dựa vào người cô, giật lấy đèn pin trong tay cô: "Tự tôi làm được rồi."
Bàn tay dày rộng phủ lên trên mu bàn tay Triệu Bảo Châu, nửa người trên dựa lên người cô. Với khoảng cách này, trong mũi cô toàn là mùi rượu nồng nặc trên người anh.
Triệu Bảo Châu cố gắng nâng cánh tay nặng nề của anh lên, nhỏ giọng nói: "Anh cả, anh uống say rồi."
"Tôi không có say." Hàn Kiến Hoằng cười lắc đầu, nhìn chằm chằm cô: "Ai nói tôi say?"
Triệu Bảo Châu nhanh chóng cúi đầu, không dám nhìn anh.
Nhưng mà hình như Hoàng Kiến Hoằng thật sự quên cô là ai. Anh lấy đèn pin xong thì nghiêng bên phải dựa lên người Hổ Tử: "Hổ Tử, cháu quay lại phụ rửa chén đi. Chú có người đón về rồi, cháu không cần đưa đi."
Hổ Tử làm gì dám để anh trở về một mình: "Chú, cháu phải đưa chú trở về trước."
Nhìn thấy Triệu Bảo Châu, anh híp đôi mắt, Triệu Bảo Châu liếc mắt một cái xong cũng không dám nhìn thêm, vội vàng cúi đầu.
Lúc này có người đến mời rượu Hàn Kiến Hoằng: "Đến nào, tiếp tục uống đi."
Thấy Hàn Kiến Hoằng vẫn ngồi yên, người nọ cúi đầu liếc mắt, phát hiện rượu trong ly của anh đã thấy đáy, nhanh chóng đứng lên đổ đầy rượu vào trong ly của anh.
Hàn Kiến Hoằng cũng không ngăn cản, chỉ lắc người đứng lên: "Không uống nữa, tôi phải về nhà."
Vừa lên tiếng đã nấc một cái đầy mùi rượu, cơ thể lảo đảo ngã xuống mặt đất.
Người bên cạnh thấy tình thế không ổn, nhanh chóng chạy đến đỡ anh.
Mặc dù tửu lượng của Hàn Kiến Hoằng tốt nhưng cũng không thể uống nhiều như vậy, chủ nhà cũng sợ ngày tốt gặp chuyện không may, nhanh chóng gọi người nhà tới đưa anh trở về.
Hàn Kiến Hoằng xua tay: "Khỏi cần đưa.. Tôi tự đi được."
Nói trong mơ màng, thân thể thì đi đứng nghiêng ngả xiêu vẹo, ngã trái vấp phải.
Có một cậu nhóc nhỏ hơn mười tuổi tên Hổ Tử chạy đến dìu anh: "Chú, cháu đưa chú về nhé."
Hàn Kiến Hoằng xoa đầu cậu nhóc: "Được."
Đi tới cửa, Hổ Tử nhìn Triệu Bảo Châu hỏi: "Thím à, sao thím ở chỗ này thế? Thím ăn cơm tối chưa?"
"Thím ăn rồi." Triệu Bảo Châu rũ mắt nhìn chân Hàn Kiến Hoằng, vùi đầu càng sâu hơn: "Mẹ chồng bảo thím tới xem anh cả có phải uống nhiều rồi không."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hàn Kiến Hoằng không nói chuyện, giống như không nhìn thấy cô, trực tiếp đi lướt qua, đi về phía trước.
Trong thôn không có đèn đường, Triệu Bảo Châu nhìn anh đi đứng không ra gì, rõ ràng là uống nhiều rồi, trong đầu lóe lên những hình ảnh xấu hổ, cô lo lắng đến gần sát rồi bật đèn pin trong tay chiếu sáng.
Đi được một đoạn ngắn, đột nhiên Hàn Kiến Hoằng dừng lại, Triệu Bảo Châu đi theo phía sau cũng dừng bước chân lại theo bản năng.
Hàn Kiến Hoằng mất hứng hô lên: "Ai đang chiếu đèn thế? Sao tôi không thấy đường thế này?"
Hổ Tử biết anh uống nhiều, đàn ông uống say luôn nói bậy nói bạ. Cậu nhóc sợ anh say khướt, nhanh chóng tiến lên giải thích: "Chú, là thím Kiến Hà, thím đến đón chú về đó."
"Đón chú?" Hàn Kiến Hoằng nhìn chằm chằm Hổ Tử với vẻ nghi hoặc: "Thím Kiến Hà là ai?"
Không đợi Hổ Tử trả lời, anh đã đứng không vững, cả người ngã lên người Triệu Bảo Châu, Triệu Bảo Châu hoảng hốt giật mình, đưa tay đón lấy anh theo bản năng.
Hàn Kiến Hoằng ổn định cơ thể đúng lúc, nhưng mà vẫn đụng vào người Triệu Bảo Châu, nửa người trên dựa vào người cô, giật lấy đèn pin trong tay cô: "Tự tôi làm được rồi."
Bàn tay dày rộng phủ lên trên mu bàn tay Triệu Bảo Châu, nửa người trên dựa lên người cô. Với khoảng cách này, trong mũi cô toàn là mùi rượu nồng nặc trên người anh.
Triệu Bảo Châu cố gắng nâng cánh tay nặng nề của anh lên, nhỏ giọng nói: "Anh cả, anh uống say rồi."
"Tôi không có say." Hàn Kiến Hoằng cười lắc đầu, nhìn chằm chằm cô: "Ai nói tôi say?"
Triệu Bảo Châu nhanh chóng cúi đầu, không dám nhìn anh.
Nhưng mà hình như Hoàng Kiến Hoằng thật sự quên cô là ai. Anh lấy đèn pin xong thì nghiêng bên phải dựa lên người Hổ Tử: "Hổ Tử, cháu quay lại phụ rửa chén đi. Chú có người đón về rồi, cháu không cần đưa đi."
Hổ Tử làm gì dám để anh trở về một mình: "Chú, cháu phải đưa chú trở về trước."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro