Chương 31
Trường Hạ Dữ Miêu
2024-08-19 12:12:11
“Cô……” Anh chán nản, cái này gọi là cái gì?
Đinh Hồng Hà đều tức điên rồi, cô ta chạy lên, một phen giữ chặt Tô Đào, muốn đem cô kéo đi, Tô Đào bám chặt bả vai Chu Mục Dã, thanh âm mềm mại nói: “Cứu mạng……”
Chu Mục Dã khí huyết dâng trào, vươn cánh tay, một tay đem cô cuốn vào trong ngực, sau đó ôm theo cô đứng lên.
Đinh Hồng Hà tức muốn hộc máu mà chỉ vào Tô Đào: “Mục Dã ca, cô ta này là ai? Thứ hồ ly tinh này là ai?”
Chu Mục Dã lạnh nhạt mà nhìn cô ta một cái: “Cô ấy là vợ tôi.”
Tô Đào đĩnh đĩnh bộ ngực, còn rất kiêu ngạo, đời trước cô như thế nào ghét bỏ người đàn ông nông thôn này a.
Đinh Hồng Hà sửng sốt một hồi lâu, mới oa mà một tiếng khóc ra, nói là khóc, bất quá là gào khan mà thôi: “Mục Dã ca, anh nói gì? Anh nói cô ta là anh? Tôi còn ở đây đó? Mẹ anh đã sớm nói muốn đem tôi hứa cho anh, tôi đây làm như thế nào?”
Chu Mục Dã mặt vô biểu tình: “Ai hứa với cô, cô liền tìm người đó đi.”
Tô Đào bỏ thêm một câu: “Lại nói kia cũng không phải mẹ anh ấy nói, mẹ anh ấy sớm mất rồi, mẹ kế mới có thể không màng anh ấy thích hay không thích, chỉ muốn tìm một người lao động trong nhà mà thôi.”
Đinh Hồng Hà lập tức phát hỏa, muốn tiến lên đẩy Tô Đào, Chu Mục Dã lại theo bản năng đem Tô Đào bảo hộ ở phía sau, trong lòng Tô Đào vui mừng, anh vẫn che chở cô, cho dù còn chưa hiểu rõ cô, cho dù cô ở đêm tân hôn cho anh một dao, nhưng anh vẫn nguyện ý che chở cô.
Đinh Hồng Hà nhìn thấy động tác Chu Mục Dã, lập tức càng phát hỏa: “Tôi đi tìm mẹ anh phân xử, nào có đạo lý như vậy? Nào có chuyện nói không giữ lời?”
Nói xong thở phì phì mà chạy đi.
Trong lòng Tô Đào vụng trộm vui vẻ, để Đinh Hồng Hà cùng Cố Tú Anh chó cắn chó đi thôi, đời trước Đinh Hồng Hà này nhưng không thiếu khi dễ cô.
Sau khi Chu Mục Dã đi vào trong thành làm công, Đinh Hồng Hà đem cô đẩy xuống sông ba lần, nếu không phải mạng cô lớn được người khác cứu, cô đã sớm chết rồi.
Bất quá cuối cùng cô vẫn đem mạng nhỏ chết dưới sông, chờ mùa hè tới, cô nói Chu Mục Dã dạy cô bơi lội.
Tô Đào một phen đập trán: “Anh xem em, thiếu chút nữa đã quên việc chính sự đến đây hôm nay.”
Đinh Hồng Hà đều tức điên rồi, cô ta chạy lên, một phen giữ chặt Tô Đào, muốn đem cô kéo đi, Tô Đào bám chặt bả vai Chu Mục Dã, thanh âm mềm mại nói: “Cứu mạng……”
Chu Mục Dã khí huyết dâng trào, vươn cánh tay, một tay đem cô cuốn vào trong ngực, sau đó ôm theo cô đứng lên.
Đinh Hồng Hà tức muốn hộc máu mà chỉ vào Tô Đào: “Mục Dã ca, cô ta này là ai? Thứ hồ ly tinh này là ai?”
Chu Mục Dã lạnh nhạt mà nhìn cô ta một cái: “Cô ấy là vợ tôi.”
Tô Đào đĩnh đĩnh bộ ngực, còn rất kiêu ngạo, đời trước cô như thế nào ghét bỏ người đàn ông nông thôn này a.
Đinh Hồng Hà sửng sốt một hồi lâu, mới oa mà một tiếng khóc ra, nói là khóc, bất quá là gào khan mà thôi: “Mục Dã ca, anh nói gì? Anh nói cô ta là anh? Tôi còn ở đây đó? Mẹ anh đã sớm nói muốn đem tôi hứa cho anh, tôi đây làm như thế nào?”
Chu Mục Dã mặt vô biểu tình: “Ai hứa với cô, cô liền tìm người đó đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Đào bỏ thêm một câu: “Lại nói kia cũng không phải mẹ anh ấy nói, mẹ anh ấy sớm mất rồi, mẹ kế mới có thể không màng anh ấy thích hay không thích, chỉ muốn tìm một người lao động trong nhà mà thôi.”
Đinh Hồng Hà lập tức phát hỏa, muốn tiến lên đẩy Tô Đào, Chu Mục Dã lại theo bản năng đem Tô Đào bảo hộ ở phía sau, trong lòng Tô Đào vui mừng, anh vẫn che chở cô, cho dù còn chưa hiểu rõ cô, cho dù cô ở đêm tân hôn cho anh một dao, nhưng anh vẫn nguyện ý che chở cô.
Đinh Hồng Hà nhìn thấy động tác Chu Mục Dã, lập tức càng phát hỏa: “Tôi đi tìm mẹ anh phân xử, nào có đạo lý như vậy? Nào có chuyện nói không giữ lời?”
Nói xong thở phì phì mà chạy đi.
Trong lòng Tô Đào vụng trộm vui vẻ, để Đinh Hồng Hà cùng Cố Tú Anh chó cắn chó đi thôi, đời trước Đinh Hồng Hà này nhưng không thiếu khi dễ cô.
Sau khi Chu Mục Dã đi vào trong thành làm công, Đinh Hồng Hà đem cô đẩy xuống sông ba lần, nếu không phải mạng cô lớn được người khác cứu, cô đã sớm chết rồi.
Bất quá cuối cùng cô vẫn đem mạng nhỏ chết dưới sông, chờ mùa hè tới, cô nói Chu Mục Dã dạy cô bơi lội.
Tô Đào một phen đập trán: “Anh xem em, thiếu chút nữa đã quên việc chính sự đến đây hôm nay.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro