Thập Niên 70 Ngu Hiếu Trọng Sinh
Chương 12
Tả Mộc Trà Trà Quân
2024-11-04 15:59:51
Đại Hoa chạy ra nói với cả nhà: “Bà nội nói ngực bà đau, ăn không vào.”
Cả nhà đang ngồi vào bàn ăn, nghe vậy, Thẩm Phượng Tiên và Hà Minh Tú lập tức đứng dậy đi vào phòng tỏ ra lo lắng quan tâm cho bà Dương.
"Vợ thằng ba, con cũng đi xem đi." Ông Dương nhìn thấy Tôn Quý Phương vẫn ngồi vững chắc bên cạnh Dương Kế Tây, trầm giọng nói.
Ông biết vợ của mình chính là đang giận thằng ba và vợ nó, đặc biệt là vợ thằng ba, đi ngủ thì cũng thôi đi nhưng mà bữa tối cũng không làm.
“Chị cả và chị hai đều ở bên trong rồi, em cũng không giúp được gì đâu.” Dương Kế Tây nói.
"Con vụng về tay chân. Nếu mẹ thấy không khỏe thì chúng ta hãy đưa mẹ đi trấn trên khám xem."
Tôn Quý Phương gật đầu.
Bây giờ Dương Kế Bắc không khỏi nhếch khóe miệng, chị dâu thứ ba này ngay cả lời nói tốt xấu cũng không nghe vào.
Mặc kệ bà Dương nghĩ như thế nào, dù sao hai vợ chồng Dương Kế Tây cũng ngồi ở chỗ đó, buổi chiều bọn họ không làm việc, cũng không đói bụng mệt mỏi như vậy.
Quả nhiên, người đầu tiên chịu không nổi vẫn là ông Dương, ông ấy đói đến mức không chịu nổi, nhìn thấy đồ ăn gần như nguội lạnh, đành cầm bát đũa bưng lên bắt đầu ăn, thấy ông ấy đã bắt đầu ăn cơm, Dương Kế Tây vừa gắp đồ ăn cho Tôn Quý Phương vừa nói.
"Nhìn xem, ba đã ăn rồi, chắc là ba đã nghĩ ra cách làm rồi. Chúng ta ăn nhanh đi chờ lát nữa nhìn xem có thể giúp được gì không. Anh cả, anh hai, thằng tư đều ăn đi."
Đôi đũa trong tay ông Dương suýt chút nữa rơi xuống đất, đám người Dương Kế Đông liếc nhìn nhau rồi lần lượt cầm đũa lên, Cẩu Đản và Đại Hoa thấy vậy cũng bắt đầu lùa cơm.
Thẩm Phượng Tiên và Hà Minh Tú nghe thấy động tĩnh bên ngoài cũng thật sự rất đói, nhưng cố tình bà Dương lại quay lưng về phía bọn họ, ngoài việc nói rằng mình không được khỏe ra thì bà cũng không trả lời bọn họ nói đi lên trấn trên khám xem bệnh gì.
Hai người không biết là bà ta cố ý, nhưng bây giờ cũng không thể đi ra ngoài, trong lòng đều hâm mộ với Tôn Quý Phương, nhìn xem đi, mẹ chồng đã như thế này rồi nhưng người ta cũng không có vào nhìn một cái.
Cũng không sợ cuộc sống sau này sẽ gặp khó khăn trước mặt mẹ chồng.
Đừng nghe người ngoài khen bọn họ có người mẹ chồng tốt, chỉ có chính họ mới biết cảm giác ở trong chăn mới biết chăn có rận là như thế nào.
"Mẹ! Ba bảo mẹ ra ngoài ăn cơm, để cho bà nội nghỉ ngơi tốt đã.” Giọng nói của Đại Hoa đã giải phóng Hà Minh Tú.
“Đại Hoa nói đúng, trong phòng nhiều người cũng ảnh hưởng đến mẹ ngủ không ngon giấc, chờ lát nữa xem ba và những người khác sắp xếp làm như thế nào, mời chú Trần tới hay đưa mẹ lên trấn trên."
Hà Minh Tú nói xong liền đi ra ngoài.
Thẩm Phượng Tiên thầm oán hận đối phương không phải người tốt, chỉ có thể ở lại canh giữ.
"Con đi ăn cơm đi, mẹ có thể tự lo được."
Một lúc sau, bà Dương yếu ớt nói.
Lúc này Thẩm Phượng Tiên nào dám rời đi, ngược lại đau lòng nói: “Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, con đi lấy cho mẹ một bát canh để uống. Dù sao cũng đang mùa xuân ban đêm trời vẫn lạnh.”
Nói xong, cô ta còn cố tình đi ngang qua bàn lớn, kết quả mọi người trong nhà chẳng có ai liếc nhìn cô ta lấy một cái, ngay cả người đàn ông của cô ta là Dương Kế Đông cũng vùi đầu ăn uống say sưa, Cẩu Đản thì càng không cần phải nói, còn đang tranh đồ ăn với Đại Hoa. Lại nhìn con trai út được Hà Minh Tú bế đút cơm cho ăn và rất tình cảm với cô ấy.
Thẩm Phượng Tiên thật sự muốn nôn, vừa tức giận, cô ta múc một bát canh bưng vào nhà cho bà Dương.
Sau khi liếc qua khóe mắt, cô ta thoáng nhìn thấy Dương Kế Tây gắp đồ ăn cho Tôn Quý Phương, trong lòng cô ta càng cảm thấy không cân bằng, trong lòng chẳng những mắng hai vợ chồng Dương Kế Tây mà liên quan đến Dương Kế Đông cũng thầm chửi rủa một lần.
Thằng hai còn biết đau lòng vợ của mình, nhưng cố tình tên đàn ông đầu gỗ này lại không biết!
Ăn tối xong, Tôn Quý Phương vẫn là dọn dẹp bát đĩa với Hà Minh Tú, Dương Kế Tây còn quét sàn, vừa ho vừa quét sàn: "Anh cả, nhấc chân lên."
"Anh hai, dịch dịch chân khụ khụ."
Khi đến trước mắt Dương Kế Bắc, không nói đến chuyện Dương Kế Bắc vội vàng đứng dậy mà anh ta còn cầm chiếc ghế gỗ lên: "Anh ba, anh bị bệnh còn chưa khỏi, cũng đừng làm việc nữa."
"Không làm nhìn chướng mắt, bẩn thỉu, không tốt."
Dương Kế Tây lắc đầu.
Quét sàn xong, anh nhìn thấy Hà Minh Tú từ trong bếp đi ra, Dương Kế Tây lại đi lấy hai thùng nước bưng vào bếp, anh cùng Tôn Quý Phương ngồi thành một hàng đun nước, Dương Kế Tây bưng nước đi đến kho chứa củi bên kia. Anh đứng gác ở bên ngoài, đợi Tôn Quý Phương tắm xong, anh bảo cô về phòng trước, sau đó tự mình lấy nước rửa chân.
Cả nhà đang ngồi vào bàn ăn, nghe vậy, Thẩm Phượng Tiên và Hà Minh Tú lập tức đứng dậy đi vào phòng tỏ ra lo lắng quan tâm cho bà Dương.
"Vợ thằng ba, con cũng đi xem đi." Ông Dương nhìn thấy Tôn Quý Phương vẫn ngồi vững chắc bên cạnh Dương Kế Tây, trầm giọng nói.
Ông biết vợ của mình chính là đang giận thằng ba và vợ nó, đặc biệt là vợ thằng ba, đi ngủ thì cũng thôi đi nhưng mà bữa tối cũng không làm.
“Chị cả và chị hai đều ở bên trong rồi, em cũng không giúp được gì đâu.” Dương Kế Tây nói.
"Con vụng về tay chân. Nếu mẹ thấy không khỏe thì chúng ta hãy đưa mẹ đi trấn trên khám xem."
Tôn Quý Phương gật đầu.
Bây giờ Dương Kế Bắc không khỏi nhếch khóe miệng, chị dâu thứ ba này ngay cả lời nói tốt xấu cũng không nghe vào.
Mặc kệ bà Dương nghĩ như thế nào, dù sao hai vợ chồng Dương Kế Tây cũng ngồi ở chỗ đó, buổi chiều bọn họ không làm việc, cũng không đói bụng mệt mỏi như vậy.
Quả nhiên, người đầu tiên chịu không nổi vẫn là ông Dương, ông ấy đói đến mức không chịu nổi, nhìn thấy đồ ăn gần như nguội lạnh, đành cầm bát đũa bưng lên bắt đầu ăn, thấy ông ấy đã bắt đầu ăn cơm, Dương Kế Tây vừa gắp đồ ăn cho Tôn Quý Phương vừa nói.
"Nhìn xem, ba đã ăn rồi, chắc là ba đã nghĩ ra cách làm rồi. Chúng ta ăn nhanh đi chờ lát nữa nhìn xem có thể giúp được gì không. Anh cả, anh hai, thằng tư đều ăn đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đôi đũa trong tay ông Dương suýt chút nữa rơi xuống đất, đám người Dương Kế Đông liếc nhìn nhau rồi lần lượt cầm đũa lên, Cẩu Đản và Đại Hoa thấy vậy cũng bắt đầu lùa cơm.
Thẩm Phượng Tiên và Hà Minh Tú nghe thấy động tĩnh bên ngoài cũng thật sự rất đói, nhưng cố tình bà Dương lại quay lưng về phía bọn họ, ngoài việc nói rằng mình không được khỏe ra thì bà cũng không trả lời bọn họ nói đi lên trấn trên khám xem bệnh gì.
Hai người không biết là bà ta cố ý, nhưng bây giờ cũng không thể đi ra ngoài, trong lòng đều hâm mộ với Tôn Quý Phương, nhìn xem đi, mẹ chồng đã như thế này rồi nhưng người ta cũng không có vào nhìn một cái.
Cũng không sợ cuộc sống sau này sẽ gặp khó khăn trước mặt mẹ chồng.
Đừng nghe người ngoài khen bọn họ có người mẹ chồng tốt, chỉ có chính họ mới biết cảm giác ở trong chăn mới biết chăn có rận là như thế nào.
"Mẹ! Ba bảo mẹ ra ngoài ăn cơm, để cho bà nội nghỉ ngơi tốt đã.” Giọng nói của Đại Hoa đã giải phóng Hà Minh Tú.
“Đại Hoa nói đúng, trong phòng nhiều người cũng ảnh hưởng đến mẹ ngủ không ngon giấc, chờ lát nữa xem ba và những người khác sắp xếp làm như thế nào, mời chú Trần tới hay đưa mẹ lên trấn trên."
Hà Minh Tú nói xong liền đi ra ngoài.
Thẩm Phượng Tiên thầm oán hận đối phương không phải người tốt, chỉ có thể ở lại canh giữ.
"Con đi ăn cơm đi, mẹ có thể tự lo được."
Một lúc sau, bà Dương yếu ớt nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này Thẩm Phượng Tiên nào dám rời đi, ngược lại đau lòng nói: “Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, con đi lấy cho mẹ một bát canh để uống. Dù sao cũng đang mùa xuân ban đêm trời vẫn lạnh.”
Nói xong, cô ta còn cố tình đi ngang qua bàn lớn, kết quả mọi người trong nhà chẳng có ai liếc nhìn cô ta lấy một cái, ngay cả người đàn ông của cô ta là Dương Kế Đông cũng vùi đầu ăn uống say sưa, Cẩu Đản thì càng không cần phải nói, còn đang tranh đồ ăn với Đại Hoa. Lại nhìn con trai út được Hà Minh Tú bế đút cơm cho ăn và rất tình cảm với cô ấy.
Thẩm Phượng Tiên thật sự muốn nôn, vừa tức giận, cô ta múc một bát canh bưng vào nhà cho bà Dương.
Sau khi liếc qua khóe mắt, cô ta thoáng nhìn thấy Dương Kế Tây gắp đồ ăn cho Tôn Quý Phương, trong lòng cô ta càng cảm thấy không cân bằng, trong lòng chẳng những mắng hai vợ chồng Dương Kế Tây mà liên quan đến Dương Kế Đông cũng thầm chửi rủa một lần.
Thằng hai còn biết đau lòng vợ của mình, nhưng cố tình tên đàn ông đầu gỗ này lại không biết!
Ăn tối xong, Tôn Quý Phương vẫn là dọn dẹp bát đĩa với Hà Minh Tú, Dương Kế Tây còn quét sàn, vừa ho vừa quét sàn: "Anh cả, nhấc chân lên."
"Anh hai, dịch dịch chân khụ khụ."
Khi đến trước mắt Dương Kế Bắc, không nói đến chuyện Dương Kế Bắc vội vàng đứng dậy mà anh ta còn cầm chiếc ghế gỗ lên: "Anh ba, anh bị bệnh còn chưa khỏi, cũng đừng làm việc nữa."
"Không làm nhìn chướng mắt, bẩn thỉu, không tốt."
Dương Kế Tây lắc đầu.
Quét sàn xong, anh nhìn thấy Hà Minh Tú từ trong bếp đi ra, Dương Kế Tây lại đi lấy hai thùng nước bưng vào bếp, anh cùng Tôn Quý Phương ngồi thành một hàng đun nước, Dương Kế Tây bưng nước đi đến kho chứa củi bên kia. Anh đứng gác ở bên ngoài, đợi Tôn Quý Phương tắm xong, anh bảo cô về phòng trước, sau đó tự mình lấy nước rửa chân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro