Thập Niên 70 Ngu Hiếu Trọng Sinh
Chương 6
Tả Mộc Trà Trà Quân
2024-11-04 15:59:51
"Đến đây ăn cơm." Bà Dương nhìn thấy cháu trai lớn, miễn cưỡng cười vẫy tay với bé, Cẩu Đản đi tới ngồi xuống, tay cậu còn có chút bẩn, vừa nhìn là biết từng chơi bùn. Cậu ngẩng đầu lên nói nhỏ với bà Dương.
“Bà nội, nhà ông hai lại ăn thịt rồi.”
Nghe vậy, bà Dương mím môi, gắp cho cậu một đũa xào cải trắng, nhỏ giọng nói: “Nhà chúng ta cũng sẽ ăn thịt.”
Cẩu Đản hơi không tin, cậu đã tám tuổi, không dễ bị lừa như vậy, nghĩ đến mùi thịt từ nhà ông hai, cậu lại nuốt nước bọt, cúi đầu gắp cải trắng không có mùi vị gì.
Hà Minh Tú cũng gọi Đại Hoa và Dương Kế Nam vào ăn cơm, Đại Hoa đứng ở bên cạnh Hà Minh Tú, bưng một chiếc bát nhỏ ăn.
Thẩm Phượng Tiên ôm đứa con trai nhỏ đi vào, nhìn lướt qua Đại Hoa, cô ta lại nghĩ đến đứa con trai nhỏ bị mẹ chồng đánh, trong lòng rất không vui.
Bầu không khí quái dị không thể giải thích được, trên bàn ăn, ngoại trừ ba đứa trẻ thỉnh thoảng nói những lời trẻ con ra thì người lớn đều không nói gì.
Vị trí vốn thuộc về hai vợ chồng người con thứ ba, giờ đây trống rỗng.
Nhìn hai vị trí đó, bà Dương cảm thấy tức giận, tuy nhiên bà rất hiếm khi nổi giận trước mặt con cháu, con dâu cho nên sắc mặt càng thêm khó coi.
"Tôi đi nói với thằng ba. Thật là kỳ cục! Muốn ăn thì cả nhà phải ngồi ăn cùng nhau. Dù có thấy không khỏe thì cũng không thể làm như vậy".
Ông Dương là người đầu tiên ăn xong, ông cầm điếu thuốc sợi, chắp tay sau lưng đi ra cửa, đi tới trước cửa phòng vợ chồng Dương Kế Tây.
Dưới gầm bàn, Hà Minh Tú vỗ nhẹ tay Đại Hoa, Đại Hoa đặt bát đũa xuống rồi chạy ra ngoài.
Cô bé đứng cách ông Dương không xa.
"Ba." Dương Kế Tây đi tới mở cửa, anh híp mắt, dựa vào cửa, vẻ mặt khó chịu: “Con đã ăn cơm rồi, ba đừng lo lắng cho con."
Lời nói muốn khiển trách của ông Dương bị chặn lại, ông nhìn kỹ sắc mặt của Dương Kế Tây, quả thực có chút không tốt: “Con còn sốt à?"
“Không còn nữa.” Dương Kế Tây khoanh tay lại, không biết tại sao lòng bàn tay phải lại đặc biệt nóng đến thế nhưng lại không sưng đỏ, nói: “Chỉ là chợt nóng chợt lạnh thôi, cũng không sao đâu ạ.”
"Vợ con đâu?"
Dù sao ông Dương cũng là ba chồng, cũng không nhìn vào phòng.
“Mấy ngày nay cô ấy đã trông chừng con khi con ốm, cô ấy cũng không ngủ, không ăn, con bảo cô ấy ngủ một lúc để cho người ngoài không cảm thấy con dâu mới vừa gả tới nhà đã mệt đến nỗi mắt cô ấy cũng thâm đen rồi.”
Lời nói của Dương Kế Tây khiến ông Dương có chút không được tự nhiên, dù sao mấy ngày nay anh bị bệnh đúng thật đều là Tôn Quý Phương chăm sóc, vợ chồng ông thậm chí còn chưa bao giờ vào phòng đứa con thứ ba này.
"Nên nghỉ ngơi một chút, sau khi con khỏe lên một chút thì xem luc snaof nên lại mặt?"
Ông Dương đổi đề tài.
"Mẹ bảo Quý Phương đừng vội lại mặt, đội hiện giờ đang bận rộn cày bừa vụ xuân, chờ cày bừa vụ xuân xong chúng con sẽ trở về."
Dương Kế Tây nhìn ông Dương trước mặt, bình tĩnh nói.
“Mẹ con đã nói như thế?”
"Không phải, để phân biệt hai bên, con gọi theo Quế Phương gọi là mẹ mà."
Ông Dương há miệng thở dốc, ông cứ có cảm giác thằng ba đã thay đổi, nhưng nhìn kỹ lại thì vẫn là người đó, chẳng lẽ mấy ngày nay anh bị bệnh, biết bọn họ không ghé lại đây xem cho nên không vui sao?
Ông hiếm khi cảm thấy có chút chột dạ, ho khan một tiếng: “Con nói đúng, vậy các con hãy nghỉ ngơi đi."
Nói xong, ông hút thuốc lá sợi rồi quay người ngồi ở cổng lớn, Đại Hoa nghe xong cuộc trò chuyện của họ, lại chạy vào nhà tiếp tục ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Đại Hoa và Hà Minh Tú cùng nhau dọn dẹp bát đĩa, hôm nay đến lượt Hà Minh Tú rửa bát, trong bếp chỉ có hai người bọn họ.
Đầu tiên, Hà Minh Tú hỏi Đại Hoa rằng vừa rồi cô bé đã nói gì với ba mình ở trong sân, sau khi biết được những gì vợ chồng người con trai thứ ba đã làm, cô ta rất bất mãn.
Bà già ở nhà giữ trứng rất chặt nên chưa kể người lớn mà ngay cả trẻ con cũng hiếm khi được ăn.
"Thím ba cho con rất nhiều, ăn rất ngon."
Lại nghe Đại Hoa nói như vậy, Hà Minh Tú cảm thấy dễ chịu hơn, cô ta thấp giọng hỏi: “Cẩu Đản và em trai nhỏ cũng ăn cùng sao?”
"Anh Cẩu Đản ra ngoài chơi không có nhà. Em trai nhỏ bị bà nội bế đi, lại còn bị bà nội đánh nữa."
Đại Hoa có trí nhớ rất tốt.
Hà Minh Tú như có điều suy nghĩ gật đầu, khó trách sắc mặt chị dâu cả và mẹ chồng đều xấu xí như vậy.
"Vừa rồi con đã nghe thấy gì thế?"
Đại Hoa nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, sau đó bắt chước cuộc trò chuyện giữa Dương Kế Tây và ông Dương nói cho Hà Minh Tú nghe, Hà Minh Tú nghe xong sờ sờ đầu Đại Hoa, cũng không nói gì nữa.
Đợi đến khi hai mẹ con Hà Minh Tú thu dọn đồ đạc trong bếp đi ra ngoài, trong sân chỉ có bà Dương và cháu trai nhỏ đang nghịch đất, còn những người khác đều đã đi làm công rồi.
“Bà nội, nhà ông hai lại ăn thịt rồi.”
Nghe vậy, bà Dương mím môi, gắp cho cậu một đũa xào cải trắng, nhỏ giọng nói: “Nhà chúng ta cũng sẽ ăn thịt.”
Cẩu Đản hơi không tin, cậu đã tám tuổi, không dễ bị lừa như vậy, nghĩ đến mùi thịt từ nhà ông hai, cậu lại nuốt nước bọt, cúi đầu gắp cải trắng không có mùi vị gì.
Hà Minh Tú cũng gọi Đại Hoa và Dương Kế Nam vào ăn cơm, Đại Hoa đứng ở bên cạnh Hà Minh Tú, bưng một chiếc bát nhỏ ăn.
Thẩm Phượng Tiên ôm đứa con trai nhỏ đi vào, nhìn lướt qua Đại Hoa, cô ta lại nghĩ đến đứa con trai nhỏ bị mẹ chồng đánh, trong lòng rất không vui.
Bầu không khí quái dị không thể giải thích được, trên bàn ăn, ngoại trừ ba đứa trẻ thỉnh thoảng nói những lời trẻ con ra thì người lớn đều không nói gì.
Vị trí vốn thuộc về hai vợ chồng người con thứ ba, giờ đây trống rỗng.
Nhìn hai vị trí đó, bà Dương cảm thấy tức giận, tuy nhiên bà rất hiếm khi nổi giận trước mặt con cháu, con dâu cho nên sắc mặt càng thêm khó coi.
"Tôi đi nói với thằng ba. Thật là kỳ cục! Muốn ăn thì cả nhà phải ngồi ăn cùng nhau. Dù có thấy không khỏe thì cũng không thể làm như vậy".
Ông Dương là người đầu tiên ăn xong, ông cầm điếu thuốc sợi, chắp tay sau lưng đi ra cửa, đi tới trước cửa phòng vợ chồng Dương Kế Tây.
Dưới gầm bàn, Hà Minh Tú vỗ nhẹ tay Đại Hoa, Đại Hoa đặt bát đũa xuống rồi chạy ra ngoài.
Cô bé đứng cách ông Dương không xa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ba." Dương Kế Tây đi tới mở cửa, anh híp mắt, dựa vào cửa, vẻ mặt khó chịu: “Con đã ăn cơm rồi, ba đừng lo lắng cho con."
Lời nói muốn khiển trách của ông Dương bị chặn lại, ông nhìn kỹ sắc mặt của Dương Kế Tây, quả thực có chút không tốt: “Con còn sốt à?"
“Không còn nữa.” Dương Kế Tây khoanh tay lại, không biết tại sao lòng bàn tay phải lại đặc biệt nóng đến thế nhưng lại không sưng đỏ, nói: “Chỉ là chợt nóng chợt lạnh thôi, cũng không sao đâu ạ.”
"Vợ con đâu?"
Dù sao ông Dương cũng là ba chồng, cũng không nhìn vào phòng.
“Mấy ngày nay cô ấy đã trông chừng con khi con ốm, cô ấy cũng không ngủ, không ăn, con bảo cô ấy ngủ một lúc để cho người ngoài không cảm thấy con dâu mới vừa gả tới nhà đã mệt đến nỗi mắt cô ấy cũng thâm đen rồi.”
Lời nói của Dương Kế Tây khiến ông Dương có chút không được tự nhiên, dù sao mấy ngày nay anh bị bệnh đúng thật đều là Tôn Quý Phương chăm sóc, vợ chồng ông thậm chí còn chưa bao giờ vào phòng đứa con thứ ba này.
"Nên nghỉ ngơi một chút, sau khi con khỏe lên một chút thì xem luc snaof nên lại mặt?"
Ông Dương đổi đề tài.
"Mẹ bảo Quý Phương đừng vội lại mặt, đội hiện giờ đang bận rộn cày bừa vụ xuân, chờ cày bừa vụ xuân xong chúng con sẽ trở về."
Dương Kế Tây nhìn ông Dương trước mặt, bình tĩnh nói.
“Mẹ con đã nói như thế?”
"Không phải, để phân biệt hai bên, con gọi theo Quế Phương gọi là mẹ mà."
Ông Dương há miệng thở dốc, ông cứ có cảm giác thằng ba đã thay đổi, nhưng nhìn kỹ lại thì vẫn là người đó, chẳng lẽ mấy ngày nay anh bị bệnh, biết bọn họ không ghé lại đây xem cho nên không vui sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông hiếm khi cảm thấy có chút chột dạ, ho khan một tiếng: “Con nói đúng, vậy các con hãy nghỉ ngơi đi."
Nói xong, ông hút thuốc lá sợi rồi quay người ngồi ở cổng lớn, Đại Hoa nghe xong cuộc trò chuyện của họ, lại chạy vào nhà tiếp tục ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Đại Hoa và Hà Minh Tú cùng nhau dọn dẹp bát đĩa, hôm nay đến lượt Hà Minh Tú rửa bát, trong bếp chỉ có hai người bọn họ.
Đầu tiên, Hà Minh Tú hỏi Đại Hoa rằng vừa rồi cô bé đã nói gì với ba mình ở trong sân, sau khi biết được những gì vợ chồng người con trai thứ ba đã làm, cô ta rất bất mãn.
Bà già ở nhà giữ trứng rất chặt nên chưa kể người lớn mà ngay cả trẻ con cũng hiếm khi được ăn.
"Thím ba cho con rất nhiều, ăn rất ngon."
Lại nghe Đại Hoa nói như vậy, Hà Minh Tú cảm thấy dễ chịu hơn, cô ta thấp giọng hỏi: “Cẩu Đản và em trai nhỏ cũng ăn cùng sao?”
"Anh Cẩu Đản ra ngoài chơi không có nhà. Em trai nhỏ bị bà nội bế đi, lại còn bị bà nội đánh nữa."
Đại Hoa có trí nhớ rất tốt.
Hà Minh Tú như có điều suy nghĩ gật đầu, khó trách sắc mặt chị dâu cả và mẹ chồng đều xấu xí như vậy.
"Vừa rồi con đã nghe thấy gì thế?"
Đại Hoa nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, sau đó bắt chước cuộc trò chuyện giữa Dương Kế Tây và ông Dương nói cho Hà Minh Tú nghe, Hà Minh Tú nghe xong sờ sờ đầu Đại Hoa, cũng không nói gì nữa.
Đợi đến khi hai mẹ con Hà Minh Tú thu dọn đồ đạc trong bếp đi ra ngoài, trong sân chỉ có bà Dương và cháu trai nhỏ đang nghịch đất, còn những người khác đều đã đi làm công rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro