Thập Niên 70: Người Đẹp Ốm Yếu Trọng Sinh, Vả Mặt Chồng Cũ Tra Nam
Chương 4
Ngũ Tử Chanh
2024-10-05 12:04:22
Nữ đại thập bát biến, thay đổi quá nhiều rồi chứ? Tôn Đình bắt đầu nghi ngờ có phải trí nhớ của mình bị sai lệch không, thực ra Lâm Lan Lan vẫn vậy, chỉ là trước kia luôn cúi đầu nên không ai để ý, trừ việc quá gầy, Tôn Đình càng nhìn càng thấy cô đẹp hơn Đường Văn Lệ.
"Đi thôi, chúng ta cũng vào nhanh thôi, nếu không sẽ không còn chỗ ngồi tốt." Tôn Đình nóng lòng muốn để những người đàn bà lắm lời kia nhìn cho rõ, người bạn tốt Lâm Lan Lan của cô đẹp như thế nào, Lương xưởng trưởng mới không nỡ bỏ cô gái xinh đẹp như vậy.
Lâm Lan Lan lặng lẽ đi theo Tôn Đình, hàng mi dài như có điều suy nghĩ mà hơi cụp xuống, giống như cánh bướm trong gió, sắp rơi mà không rơi.
Bất kể Lương Kỳ Hữu có nỡ hay không thì Lâm Lan Lan cũng rất nở, sớm muộn gì cũng phải phân rõ ranh giới với tên khốn đó, nếu không thì cô cũng không đến tham gia hoạt động giao lưu hôm nay.
Trời âm u, mới giữa chiều mà đã tối sầm lại, câu lạc bộ đã bật đèn sớm, chính giữa sảnh tầng một có một sàn nhảy rất lớn, trên trần dán hoa giấy màu, đèn chiếu sáng xuyên qua hoa giấy chiếu xuống đất, đủ màu sắc, sáng chói lóa mắt, cũng có chút hiệu ứng ánh sáng của vũ trường đời sau.
Vào câu lạc bộ, những thanh niên trẻ tuổi lần lượt cởi áo khoác quân đội, mặc đồng phục của nhà máy ngồi vây quanh bàn tròn, mới chỉ bắt đầu, mọi người còn rất dè dặt, không ai vào sàn nhảy, chỉ nói chuyện phiếm với một vài đồng nghiệp quen biết, vừa nói chuyện vừa liếc nhìn cửa ra vào, không biết khi nào thì Trưởng xưởng Lương và Đường Văn Lệ mới đến.
Lâm Lan Lan ngồi ở vị trí gần cửa sổ, lấy bình đựng nước quân đội trên người xuống, vặn nắp bình, từ tốn uống từng ngụm nhỏ, yên tĩnh đến mức quá đáng.
Nhìn không có vẻ gì là vội vàng.
Tôn Đình thì không được, căn bản không ngồi yên được, cũng giống như những người khác, ngóng cổ chờ đợi.
Mười phút sau, Lương Kỳ Hữu và Đường Văn Lệ lần lượt xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, Lương Kỳ Hữu mặc một bộ Trung Sơn trang thẳng thớm, hắn ta cao, mặc vào rất đẹp, cúc áo cài chặt, cổ áo chỉnh tề, đeo một cặp kính gọng đen, mày mắt thanh tú, lịch sự nhã nhặn, trông không giống Trưởng xưởng nhà máy chế biến thịt, ngược lại giống một giáo viên nho nhã.
"Đi thôi, chúng ta cũng vào nhanh thôi, nếu không sẽ không còn chỗ ngồi tốt." Tôn Đình nóng lòng muốn để những người đàn bà lắm lời kia nhìn cho rõ, người bạn tốt Lâm Lan Lan của cô đẹp như thế nào, Lương xưởng trưởng mới không nỡ bỏ cô gái xinh đẹp như vậy.
Lâm Lan Lan lặng lẽ đi theo Tôn Đình, hàng mi dài như có điều suy nghĩ mà hơi cụp xuống, giống như cánh bướm trong gió, sắp rơi mà không rơi.
Bất kể Lương Kỳ Hữu có nỡ hay không thì Lâm Lan Lan cũng rất nở, sớm muộn gì cũng phải phân rõ ranh giới với tên khốn đó, nếu không thì cô cũng không đến tham gia hoạt động giao lưu hôm nay.
Trời âm u, mới giữa chiều mà đã tối sầm lại, câu lạc bộ đã bật đèn sớm, chính giữa sảnh tầng một có một sàn nhảy rất lớn, trên trần dán hoa giấy màu, đèn chiếu sáng xuyên qua hoa giấy chiếu xuống đất, đủ màu sắc, sáng chói lóa mắt, cũng có chút hiệu ứng ánh sáng của vũ trường đời sau.
Vào câu lạc bộ, những thanh niên trẻ tuổi lần lượt cởi áo khoác quân đội, mặc đồng phục của nhà máy ngồi vây quanh bàn tròn, mới chỉ bắt đầu, mọi người còn rất dè dặt, không ai vào sàn nhảy, chỉ nói chuyện phiếm với một vài đồng nghiệp quen biết, vừa nói chuyện vừa liếc nhìn cửa ra vào, không biết khi nào thì Trưởng xưởng Lương và Đường Văn Lệ mới đến.
Lâm Lan Lan ngồi ở vị trí gần cửa sổ, lấy bình đựng nước quân đội trên người xuống, vặn nắp bình, từ tốn uống từng ngụm nhỏ, yên tĩnh đến mức quá đáng.
Nhìn không có vẻ gì là vội vàng.
Tôn Đình thì không được, căn bản không ngồi yên được, cũng giống như những người khác, ngóng cổ chờ đợi.
Mười phút sau, Lương Kỳ Hữu và Đường Văn Lệ lần lượt xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, Lương Kỳ Hữu mặc một bộ Trung Sơn trang thẳng thớm, hắn ta cao, mặc vào rất đẹp, cúc áo cài chặt, cổ áo chỉnh tề, đeo một cặp kính gọng đen, mày mắt thanh tú, lịch sự nhã nhặn, trông không giống Trưởng xưởng nhà máy chế biến thịt, ngược lại giống một giáo viên nho nhã.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro