Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 10
2024-10-27 12:56:42
Quả nhiên hiện thực và tưởng tượng có sự khác biệt rõ ràng, ngay cả tình huống bất ngờ ngay bây giờ cũng khiến cô nơm nớp lo sợ!
Làm thế nào để hành động theo kế hoạch trong tưởng tượng?
Biết đâu chuyển đến một nông thôn có phong tục tập quán giản dị là có thể tránh được nguy hiểm?
Trong lòng Thẩm Triều Triều không ngừng đánh trống lui quân, nhưng ngoại hình xuất sắc nói cho cô biết rằng chỉ có ở lại một nơi có pháp luật nghiêm cẩn thì mới là an toàn nhất.
Mặc kệ sau này phải đưa ra lựa chọn như thế nào, hiện tại đi cứu người mới là quan trọng nhất!
Từ nhỏ mẹ đã dạy cô phải làm một người lương thiện.
Tuy Thẩm Triều Triều sợ tiếp xúc với người khác nhưng cô không thể thấy mà không cứu, cô vẫn có thể vươn tay giúp đỡ trong tình huống đảm bảo được an toàn cho mình.
Bởi vậy khi cô thu ô lại, rón rén tới gần, Thẩm Triều Triều vẫn cẩn thận che giấu bản thân, cô lợi dụng vách tường và thân cây để che lấp thân thể, lặng lẽ đến nơi âm thanh vang lên.
Chỉ thấy một phần mặt tường bị sụp đổ bởi vì mưa to, dường như là do thời gian sử dụng quá lâu mà chất lượng lại không ổn nên đã khiến gạch đá rơi xuống mặt đất vỡ thành mấy khối, mà bên cạnh những tảng đá vụn này có một người phụ nữ có thân hình hơi béo đang duỗi tay run rẩy sờ soạng cái gì đó.
Tiếng kêu cứu trong miệng dần dần trở nên bất lực: "Cứu... tôi... Thuốc..."
Thẩm Triều Triều nghiêm túc nhìn xung quanh những nơi mà con người có thể trốn nhưng không phát hiện được ai khác, không biết chủ của bức tường bị sụp đổ này có ở đây không mà lâu vậy rồi cũng không có ai đi ra xem xét tình huống.
Xác định không có nguy hiểm, Thẩm Triều Triều mới đội mưa to chạy tới, khi cách rất gần rồi thì cô mới phát hiện là một bà lão lớn tuổi ngã xuống, sắc mặt xanh lè vì thiếu dưỡng khí, ở bên cạnh bà ấy còn có một bình thuốc nho nhỏ màu trắng trông vô cùng rõ ràng trong một đống gạch bùn.
"Mấy... viên..."
Thẩm Triều Triều nhanh chóng nhặt bình thuốc lên, khi nghe được câu hỏi của cô, bà lão đã suy yếu đến nỗi ngay cả nói cũng không nên lời chỉ có thể run rẩy vươn hai ngón tay, để Thẩm Triều Triều mở bình thuốc rồi lấy ra hai viên thuốc màu đen.
Không thể tìm được nước sạch để uống thuốc trong thời điểm thế này nên chỉ có thể mượn nước mưa mà nuốt, Thẩm Triều Triều cầm chiếc mũ đội trên đầu che khuất mặt bà lão, cố gắng giúp bà ấy giảm bớt nước mưa đang rơi xuống.
Sau khi uống thuốc xong, chỉ một phút sau đã có hiệu quả, ngực bà lão phập phồng rõ ràng đã ổn định hơn rất nhiều.
Mặt cô bị khăn che đi nên bà ấy không thể nhìn thấy nét mặt, chỉ có thể miễn cưỡng lên tiếng nói: "Cảm ơn cô... Tôi là Vương Thải... Hà... Xin hãy đưa tôi đến bệnh viện gần đây với... Con trai tôi làm ở xưởng sắt thép..."
Bà lão vẫn cố hết sức nói chuyện nhưng Thẩm Triều Triều lại ngây người ra như phỗng.
Xưởng sắt thép?
Là mẹ của quản đốc xưởng sắt thép đó sao?
Làm thế nào để hành động theo kế hoạch trong tưởng tượng?
Biết đâu chuyển đến một nông thôn có phong tục tập quán giản dị là có thể tránh được nguy hiểm?
Trong lòng Thẩm Triều Triều không ngừng đánh trống lui quân, nhưng ngoại hình xuất sắc nói cho cô biết rằng chỉ có ở lại một nơi có pháp luật nghiêm cẩn thì mới là an toàn nhất.
Mặc kệ sau này phải đưa ra lựa chọn như thế nào, hiện tại đi cứu người mới là quan trọng nhất!
Từ nhỏ mẹ đã dạy cô phải làm một người lương thiện.
Tuy Thẩm Triều Triều sợ tiếp xúc với người khác nhưng cô không thể thấy mà không cứu, cô vẫn có thể vươn tay giúp đỡ trong tình huống đảm bảo được an toàn cho mình.
Bởi vậy khi cô thu ô lại, rón rén tới gần, Thẩm Triều Triều vẫn cẩn thận che giấu bản thân, cô lợi dụng vách tường và thân cây để che lấp thân thể, lặng lẽ đến nơi âm thanh vang lên.
Chỉ thấy một phần mặt tường bị sụp đổ bởi vì mưa to, dường như là do thời gian sử dụng quá lâu mà chất lượng lại không ổn nên đã khiến gạch đá rơi xuống mặt đất vỡ thành mấy khối, mà bên cạnh những tảng đá vụn này có một người phụ nữ có thân hình hơi béo đang duỗi tay run rẩy sờ soạng cái gì đó.
Tiếng kêu cứu trong miệng dần dần trở nên bất lực: "Cứu... tôi... Thuốc..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Triều Triều nghiêm túc nhìn xung quanh những nơi mà con người có thể trốn nhưng không phát hiện được ai khác, không biết chủ của bức tường bị sụp đổ này có ở đây không mà lâu vậy rồi cũng không có ai đi ra xem xét tình huống.
Xác định không có nguy hiểm, Thẩm Triều Triều mới đội mưa to chạy tới, khi cách rất gần rồi thì cô mới phát hiện là một bà lão lớn tuổi ngã xuống, sắc mặt xanh lè vì thiếu dưỡng khí, ở bên cạnh bà ấy còn có một bình thuốc nho nhỏ màu trắng trông vô cùng rõ ràng trong một đống gạch bùn.
"Mấy... viên..."
Thẩm Triều Triều nhanh chóng nhặt bình thuốc lên, khi nghe được câu hỏi của cô, bà lão đã suy yếu đến nỗi ngay cả nói cũng không nên lời chỉ có thể run rẩy vươn hai ngón tay, để Thẩm Triều Triều mở bình thuốc rồi lấy ra hai viên thuốc màu đen.
Không thể tìm được nước sạch để uống thuốc trong thời điểm thế này nên chỉ có thể mượn nước mưa mà nuốt, Thẩm Triều Triều cầm chiếc mũ đội trên đầu che khuất mặt bà lão, cố gắng giúp bà ấy giảm bớt nước mưa đang rơi xuống.
Sau khi uống thuốc xong, chỉ một phút sau đã có hiệu quả, ngực bà lão phập phồng rõ ràng đã ổn định hơn rất nhiều.
Mặt cô bị khăn che đi nên bà ấy không thể nhìn thấy nét mặt, chỉ có thể miễn cưỡng lên tiếng nói: "Cảm ơn cô... Tôi là Vương Thải... Hà... Xin hãy đưa tôi đến bệnh viện gần đây với... Con trai tôi làm ở xưởng sắt thép..."
Bà lão vẫn cố hết sức nói chuyện nhưng Thẩm Triều Triều lại ngây người ra như phỗng.
Xưởng sắt thép?
Là mẹ của quản đốc xưởng sắt thép đó sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro