Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 30
2024-10-27 12:56:42
Dù cho lúc này đang ở đồn công an, dù cho cô đã báo cảnh sát nhưng vẫn không có ai tin tưởng lời nói của cô.
Tựa như quản đốc xưởng sắt thép cũng không tin cô, tất cả mọi người đều cho rằng cô đang nói năng bậy bạ.
Nhưng mà, sự thật đúng là như vậy, vì sao lại không tin cô?
Thẩm Triều Triều dùng sức cắn môi, cố nén không khóc nhưng tủi thân lại vọt tới như thủy triều lập tức bao phủ cả người khiến cô ngay sau đó lâm vào cảm giác ngạt thở.
"Mẹ nó, phiền ghê."
Không đợi cái miệng của Vương Kiến Thiết tiếp tục quấy rầy, vị trí sau lưng hai người đột nhiên phát ra tiếng vang.
Từ tư thế nằm biến thành tư thế ngồi, quần áo đắp trên mặt trượt xuống để lộ một khuôn mặt anh tuấn, gương mặt điển trai này còn mang theo vẻ khó chịu.
Một giây sau, một đôi chân dài trực tiếp duỗi tới, dùng sức đá văng Vương Kiến Thiết khỏi ghế ngồi.
Gã lăn cả một đường như quả bóng cao su khôi hài, mãi đến khi đụng vào vách tường mới dừng lại.
Chuyện xảy ra đột ngột khiến Thẩm Triều Triều vừa mơ màng quay đầu nhìn lại đã thấy đối phương nhướn mày nói: "Đồng chí Thẩm Triều Triều kỳ quái, lại gặp mặt rồi.''
Không ngờ rằng vậy mà lại gặp Cố Kỳ Việt ở đồn công an, Thẩm Triều Triều nhìn thoáng qua rồi lập tức hoảng hốt cúi đầu, mặc dù không dám nhìn Cố Kỳ Việt nhiều nhưng trong lòng cô lại vô cùng cảm kích.
Bởi vì cảm giác không ai tin tưởng và tủi nhục của cô đã biến mất theo một cú đá vừa rồi.
"Chào... anh..."
Cố Kỳ Việt đã hơi quen với sự lắp bắp của Thẩm Triều Triều, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên nghe thấy, anh cúi đầu nhìn thân thể gầy gò nho nhỏ của đối phương đang bất an cuộn mình trong ghế, hai tay nắm chặt góc áo không buông.
Cô vẫn là dáng vẻ này, giống như con chó nhỏ lang thang bị người ta bắt nạt.
Vô cùng đáng thương.
Về phần những thứ khác, trên mặt Thẩm Triều Triều vẫn duy trì trang phục độc đáo đeo khăn quàng cổ, không giống với lần trước chính là còn đội thêm mũ trên đầu.
Che còn kĩ hơn.
Cũng khó trách vì sao anh liếc một cái là nhận ra ngay, ngoài những câu nói đòi lấy chồng kinh người kia ra thì cách ăn mặc đặc biệt cũng làm cho ký ức người ta vẫn còn như mới, chẳng qua anh không ngờ rằng lần thứ hai gặp nhau lại là ở đồn công an.
Điều này làm cho Cố Kỳ Việt không lên tiếng trước mà tiếp tục duy trì tư thế nằm đó.
Dưới lớp áo khoác che mặt, lỗ tai anh lại vểnh lên.
Anh có chút tò mò.
Anh đánh người nên vào đồn công an, còn Thẩm Triều Triều thì sao?
Người phụ nữ vừa nghe anh nói mấy câu đã sợ tới mức không chịu được thì làm chuyện gì?
Ôm nỗi tò mò trong lòng, Cố Kỳ Việt quang minh chính đại nghe lén, sau đó khi nghe thấy Thẩm Triều Triều cầm gậy gỗ đánh người ta đầu rơi máu chảy làm anh thiếu chút nữa đã "oa" lên một tiếng, không ngờ Thẩm Triều Triều lại lợi hại như vậy.
Đúng là giấu nghề!
Tựa như quản đốc xưởng sắt thép cũng không tin cô, tất cả mọi người đều cho rằng cô đang nói năng bậy bạ.
Nhưng mà, sự thật đúng là như vậy, vì sao lại không tin cô?
Thẩm Triều Triều dùng sức cắn môi, cố nén không khóc nhưng tủi thân lại vọt tới như thủy triều lập tức bao phủ cả người khiến cô ngay sau đó lâm vào cảm giác ngạt thở.
"Mẹ nó, phiền ghê."
Không đợi cái miệng của Vương Kiến Thiết tiếp tục quấy rầy, vị trí sau lưng hai người đột nhiên phát ra tiếng vang.
Từ tư thế nằm biến thành tư thế ngồi, quần áo đắp trên mặt trượt xuống để lộ một khuôn mặt anh tuấn, gương mặt điển trai này còn mang theo vẻ khó chịu.
Một giây sau, một đôi chân dài trực tiếp duỗi tới, dùng sức đá văng Vương Kiến Thiết khỏi ghế ngồi.
Gã lăn cả một đường như quả bóng cao su khôi hài, mãi đến khi đụng vào vách tường mới dừng lại.
Chuyện xảy ra đột ngột khiến Thẩm Triều Triều vừa mơ màng quay đầu nhìn lại đã thấy đối phương nhướn mày nói: "Đồng chí Thẩm Triều Triều kỳ quái, lại gặp mặt rồi.''
Không ngờ rằng vậy mà lại gặp Cố Kỳ Việt ở đồn công an, Thẩm Triều Triều nhìn thoáng qua rồi lập tức hoảng hốt cúi đầu, mặc dù không dám nhìn Cố Kỳ Việt nhiều nhưng trong lòng cô lại vô cùng cảm kích.
Bởi vì cảm giác không ai tin tưởng và tủi nhục của cô đã biến mất theo một cú đá vừa rồi.
"Chào... anh..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Kỳ Việt đã hơi quen với sự lắp bắp của Thẩm Triều Triều, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên nghe thấy, anh cúi đầu nhìn thân thể gầy gò nho nhỏ của đối phương đang bất an cuộn mình trong ghế, hai tay nắm chặt góc áo không buông.
Cô vẫn là dáng vẻ này, giống như con chó nhỏ lang thang bị người ta bắt nạt.
Vô cùng đáng thương.
Về phần những thứ khác, trên mặt Thẩm Triều Triều vẫn duy trì trang phục độc đáo đeo khăn quàng cổ, không giống với lần trước chính là còn đội thêm mũ trên đầu.
Che còn kĩ hơn.
Cũng khó trách vì sao anh liếc một cái là nhận ra ngay, ngoài những câu nói đòi lấy chồng kinh người kia ra thì cách ăn mặc đặc biệt cũng làm cho ký ức người ta vẫn còn như mới, chẳng qua anh không ngờ rằng lần thứ hai gặp nhau lại là ở đồn công an.
Điều này làm cho Cố Kỳ Việt không lên tiếng trước mà tiếp tục duy trì tư thế nằm đó.
Dưới lớp áo khoác che mặt, lỗ tai anh lại vểnh lên.
Anh có chút tò mò.
Anh đánh người nên vào đồn công an, còn Thẩm Triều Triều thì sao?
Người phụ nữ vừa nghe anh nói mấy câu đã sợ tới mức không chịu được thì làm chuyện gì?
Ôm nỗi tò mò trong lòng, Cố Kỳ Việt quang minh chính đại nghe lén, sau đó khi nghe thấy Thẩm Triều Triều cầm gậy gỗ đánh người ta đầu rơi máu chảy làm anh thiếu chút nữa đã "oa" lên một tiếng, không ngờ Thẩm Triều Triều lại lợi hại như vậy.
Đúng là giấu nghề!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro