Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 34
2024-10-27 12:56:42
Vương Kiến Thiết cắn răng tức giận nhưng không làm được gì, chỉ có thể luyến tiếc lấy phong thư từ trong ngực ra.
Gã còn muốn mượn tiền trợ cấp để tiếp cận Thẩm Triều Triều.
Đáng tiếc...
Không quen nhìn động tác chậm chạp của Vương Kiến Thiết, Cố Kỳ Việt trực tiếp giành lấy phong thư, lúc này mới không thèm liếc mắt khoát tay: "Được rồi, cút đi.''
Đợi đến khi Vương Kiến Thiết nổi giận đùng đùng rời đi, Cố Kỳ Việt mới đi vài bước, đưa phong thư thật dày trong tay cho Thẩm Triều Triều.
Anh đã có chút hiểu rõ tình cảnh không xong của Thẩm Triều Triều, cô vốn không được bình thường lại còn bị cặn bã dây dưa làm cho người ta đồng cảm, nhưng anh chỉ có thể khô cằn khuyên nhủ vài câu: "Đừng sợ tên đê tiện kia, cô làm rất tốt, nếu lần sau gã còn dám đến nữa thì làm phía dưới của gã cũng..."
''Khụ khụ, Cố Kỳ Việt, chú ý một chút, người ta là con gái.''
Cảnh sát Chu ở một bên yên lặng nhìn ho khan hai tiếng, cắt đứt lời phát biểu của Cố Kỳ Việt khiến anh tức giận trợn trắng mắt, anh cảm thấy mình nói không sai!
Thẩm Triều Triều nhìn Cố Kỳ Việt, cơn cảm động tựa như sóng triều mãnh liệt thổi quét cả người cô.
Dưới sự che đậy của khăn quàng cổ, không ai biết hốc mắt cô ửng hồng nhưng khóe miệng lại bất giác khẽ nhếch lên.
Sau đó, Cố Kỳ Việt nhìn thoáng qua Thẩm Triều Triều không lên tiếng, nghĩ đến hành động vĩ đại của đối phương, anh có chút phiền não gãi đầu, tuy đối phương đáng thương nhưng anh vẫn phải cảnh cáo: "Sau này có việc thì tới đồn công an, chắc chắn sẽ có người làm chỗ dựa cho cô, đừng làm chuyện cực đoan một mình, cũng đừng đánh chủ ý lên tôi!"
Thẩm Triều Triều vẫn ngơ ngác ngồi trên ghế, không đáp lại, nhưng trong lòng cô lại nói một tiếng xin lỗi với Cố Kỳ Việt.
Ngọn lửa hy vọng đã hóa tro tàn lại cháy lên, cuối cùng cô vẫn muốn thử thêm một lần nữa.
''Cảnh sát Chu, bây giờ mọi người đã đi rồi, cô ấy cũng không sao rồi chứ?"
Sau khi Cố Kỳ Việt cảnh cáo Thẩm Triều Triều một chút, lập tức nhìn về phía cảnh sát Chu, dáng vẻ cười hì hì khiến cảnh sát Chu bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không biết nên làm gì bây giờ mới tốt.
Nói thì anh cũng không nghe.
Đánh à?
Cảnh sát Chu giương mắt nhìn trên dưới Cố Kỳ Việt cao lớn, không chỉ trông dọa người mà tên này đánh nhau còn có thể lấy một chọi mười, người bình thường thật đúng là đánh không lại anh.
Một mầm non tốt thích hợp làm lính.
Đáng tiếc, bản thân Cố Kỳ Việt không có chí hướng tòng quân, sau khi tốt nghiệp trung học cũng không tìm việc làm mà mỗi ngày đều cà lơ phất phơ không lý tưởng.
Chỉ là cảnh sát mà hắn ta gửi đến hiện trường bắt người đã bắt được Cố Kỳ Việt không dưới ba mươi lần, là một tên vô cùng cứng đầu!
Lần này bị đưa vào đồn công an là bởi vì đánh một thằng nhóc ở quận Lâm An phố Tây.
Người ở quận Lâm An kia cũng không phải người bình thường, theo lý mà nói thì ít nhiều cũng coi như là hàng xóm, không chừng bình thường ra ngoài nhìn thấy còn phải lên tiếng chào hỏi, kết quả không biết lại có thâm cừu đại hận gì mà tên Cố Kỳ Việt này lại trực tiếp đánh người ta hộc máu nằm viện.
Gã còn muốn mượn tiền trợ cấp để tiếp cận Thẩm Triều Triều.
Đáng tiếc...
Không quen nhìn động tác chậm chạp của Vương Kiến Thiết, Cố Kỳ Việt trực tiếp giành lấy phong thư, lúc này mới không thèm liếc mắt khoát tay: "Được rồi, cút đi.''
Đợi đến khi Vương Kiến Thiết nổi giận đùng đùng rời đi, Cố Kỳ Việt mới đi vài bước, đưa phong thư thật dày trong tay cho Thẩm Triều Triều.
Anh đã có chút hiểu rõ tình cảnh không xong của Thẩm Triều Triều, cô vốn không được bình thường lại còn bị cặn bã dây dưa làm cho người ta đồng cảm, nhưng anh chỉ có thể khô cằn khuyên nhủ vài câu: "Đừng sợ tên đê tiện kia, cô làm rất tốt, nếu lần sau gã còn dám đến nữa thì làm phía dưới của gã cũng..."
''Khụ khụ, Cố Kỳ Việt, chú ý một chút, người ta là con gái.''
Cảnh sát Chu ở một bên yên lặng nhìn ho khan hai tiếng, cắt đứt lời phát biểu của Cố Kỳ Việt khiến anh tức giận trợn trắng mắt, anh cảm thấy mình nói không sai!
Thẩm Triều Triều nhìn Cố Kỳ Việt, cơn cảm động tựa như sóng triều mãnh liệt thổi quét cả người cô.
Dưới sự che đậy của khăn quàng cổ, không ai biết hốc mắt cô ửng hồng nhưng khóe miệng lại bất giác khẽ nhếch lên.
Sau đó, Cố Kỳ Việt nhìn thoáng qua Thẩm Triều Triều không lên tiếng, nghĩ đến hành động vĩ đại của đối phương, anh có chút phiền não gãi đầu, tuy đối phương đáng thương nhưng anh vẫn phải cảnh cáo: "Sau này có việc thì tới đồn công an, chắc chắn sẽ có người làm chỗ dựa cho cô, đừng làm chuyện cực đoan một mình, cũng đừng đánh chủ ý lên tôi!"
Thẩm Triều Triều vẫn ngơ ngác ngồi trên ghế, không đáp lại, nhưng trong lòng cô lại nói một tiếng xin lỗi với Cố Kỳ Việt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngọn lửa hy vọng đã hóa tro tàn lại cháy lên, cuối cùng cô vẫn muốn thử thêm một lần nữa.
''Cảnh sát Chu, bây giờ mọi người đã đi rồi, cô ấy cũng không sao rồi chứ?"
Sau khi Cố Kỳ Việt cảnh cáo Thẩm Triều Triều một chút, lập tức nhìn về phía cảnh sát Chu, dáng vẻ cười hì hì khiến cảnh sát Chu bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không biết nên làm gì bây giờ mới tốt.
Nói thì anh cũng không nghe.
Đánh à?
Cảnh sát Chu giương mắt nhìn trên dưới Cố Kỳ Việt cao lớn, không chỉ trông dọa người mà tên này đánh nhau còn có thể lấy một chọi mười, người bình thường thật đúng là đánh không lại anh.
Một mầm non tốt thích hợp làm lính.
Đáng tiếc, bản thân Cố Kỳ Việt không có chí hướng tòng quân, sau khi tốt nghiệp trung học cũng không tìm việc làm mà mỗi ngày đều cà lơ phất phơ không lý tưởng.
Chỉ là cảnh sát mà hắn ta gửi đến hiện trường bắt người đã bắt được Cố Kỳ Việt không dưới ba mươi lần, là một tên vô cùng cứng đầu!
Lần này bị đưa vào đồn công an là bởi vì đánh một thằng nhóc ở quận Lâm An phố Tây.
Người ở quận Lâm An kia cũng không phải người bình thường, theo lý mà nói thì ít nhiều cũng coi như là hàng xóm, không chừng bình thường ra ngoài nhìn thấy còn phải lên tiếng chào hỏi, kết quả không biết lại có thâm cừu đại hận gì mà tên Cố Kỳ Việt này lại trực tiếp đánh người ta hộc máu nằm viện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro