Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 49
2024-10-27 12:56:42
Chị khiếp sợ đến độ toàn thân đều không làm được gì.
So với xưởng sắt thép lợi hại nhất thành phố Giang Lâm, xưởng máy móc do Vương Kiến Thiết quản lý tính là cái rắm!
Mà sau khi Vương Hồng Quân nói xong với chị Đại Lâm, anh ta lại nhìn về phía Thẩm Triều Triều, vẫn kiên trì mở miệng: "Đồng chí Thẩm Triều Triều, lần này tôi đến để đón cô đến nhà họ Cố, nhanh chóng chuẩn bị cho bữa tiệc."
Trước khi đến nhà họ Thẩm, Diệp Phương đã nghiêm túc dặn dò một phen, bảo Vương Hồng Quân phải cẩn thận chú ý quan sát.
Nếu như Thẩm Triều Triều biểu hiện kháng cự, không muốn đến thì cũng không cần miễn cưỡng, cùng lắm thì chờ đến ngày kết hôn thì lại lái xe đón cô sang nhà họ Cố sau... Nhưng có thể đón cô tới trước thì cũng sẽ giảm được không ít phiền toái.
Chẳng hạn như bị mọi người vây quanh khi đón dâu có thể sẽ làm Thẩm Triều Triều khó chịu.
Và con trai của bà cũng sẽ không ngoan ngoãn nghe lời.
Bởi vậy, tiệc cưới lần này cũng chỉ chiêu đãi những người có quan hệ thân thiết, cộng với một số người có quan hệ kinh doanh, đã cố gắng giảm bớt rất nhiều người không cần thiết đến tham gia, hy vọng Thẩm Triều Triều có thể làm quen được.
Dù sao, vào ngày kết hôn, cô dâu cũng không thể không lộ mặt được.
Ôm nỗi lo lắng đối với Thẩm Triều Triều trong lòng, Diệp Phương cũng ở nhà chờ đợi kết quả, cho đến khi nghe thấy ngoài viện có tiếng còi xe vang lên, biết là Vương Hồng Quân đã thành công đón người tới, lúc này mới yên lòng.
Chỉ là không đợi bà ra đón cô, Vương Thải Hà bên cạnh đã ra tay trước.
Bà Vương Thải Hà càng già càng dẻo dai, tốc độ đi tới trước cửa xe không hề chậm chạp, cho dù nhìn thấy Thẩm Triều Triều vẫn dùng khăn quàng cổ che mặt như cũ, bà ấy cũng không hề ghét bỏ chút nào mà còn vui tươi hớn hở nói: "Ôi chao, cháu dâu bà đến rồi, vào nhanh thôi, bà nội chuẩn bị đồ ăn ngon cho con."
Ôi chao ơi, cháu dâu xinh đẹp như tiên trên trời của bà ấy đến rồi~
Nghĩ rằng mỗi ngày sau này đều có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp này, Vương Thải Hà cảm thấy mỗi bữa mình đều có thể ăn nhiều hơn một bát cơm.
Dáng vẻ ân cần mang theo nụ cười này khiến Vương Hồng Quân vừa mới bước xuống khỏi vị trí lái xe đã kinh ngạc há to miệng, trước kia người mẹ già này của quản đốc mà nhìn thấy anh ta là sẽ bưng một khuôn mặt lạnh lùng hờ hững, có đôi khi còn có thể nhìn thấy vẻ ghét bỏ trong nét mặt của bà ấy.
Nhưng sao bà ấy lại có thái độ khác với Thẩm Triều Triều???
Vương Hồng Quân bó tay cuốn chiếu, anh ta cũng không dám hỏi, nghĩ đến lời dặn của quản đốc lúc trước, anh ta cũng đi theo vào nhà họ Cố để chuẩn bị đợi lát nữa sẽ rời đi cùng quản đốc.
So với xưởng sắt thép lợi hại nhất thành phố Giang Lâm, xưởng máy móc do Vương Kiến Thiết quản lý tính là cái rắm!
Mà sau khi Vương Hồng Quân nói xong với chị Đại Lâm, anh ta lại nhìn về phía Thẩm Triều Triều, vẫn kiên trì mở miệng: "Đồng chí Thẩm Triều Triều, lần này tôi đến để đón cô đến nhà họ Cố, nhanh chóng chuẩn bị cho bữa tiệc."
Trước khi đến nhà họ Thẩm, Diệp Phương đã nghiêm túc dặn dò một phen, bảo Vương Hồng Quân phải cẩn thận chú ý quan sát.
Nếu như Thẩm Triều Triều biểu hiện kháng cự, không muốn đến thì cũng không cần miễn cưỡng, cùng lắm thì chờ đến ngày kết hôn thì lại lái xe đón cô sang nhà họ Cố sau... Nhưng có thể đón cô tới trước thì cũng sẽ giảm được không ít phiền toái.
Chẳng hạn như bị mọi người vây quanh khi đón dâu có thể sẽ làm Thẩm Triều Triều khó chịu.
Và con trai của bà cũng sẽ không ngoan ngoãn nghe lời.
Bởi vậy, tiệc cưới lần này cũng chỉ chiêu đãi những người có quan hệ thân thiết, cộng với một số người có quan hệ kinh doanh, đã cố gắng giảm bớt rất nhiều người không cần thiết đến tham gia, hy vọng Thẩm Triều Triều có thể làm quen được.
Dù sao, vào ngày kết hôn, cô dâu cũng không thể không lộ mặt được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôm nỗi lo lắng đối với Thẩm Triều Triều trong lòng, Diệp Phương cũng ở nhà chờ đợi kết quả, cho đến khi nghe thấy ngoài viện có tiếng còi xe vang lên, biết là Vương Hồng Quân đã thành công đón người tới, lúc này mới yên lòng.
Chỉ là không đợi bà ra đón cô, Vương Thải Hà bên cạnh đã ra tay trước.
Bà Vương Thải Hà càng già càng dẻo dai, tốc độ đi tới trước cửa xe không hề chậm chạp, cho dù nhìn thấy Thẩm Triều Triều vẫn dùng khăn quàng cổ che mặt như cũ, bà ấy cũng không hề ghét bỏ chút nào mà còn vui tươi hớn hở nói: "Ôi chao, cháu dâu bà đến rồi, vào nhanh thôi, bà nội chuẩn bị đồ ăn ngon cho con."
Ôi chao ơi, cháu dâu xinh đẹp như tiên trên trời của bà ấy đến rồi~
Nghĩ rằng mỗi ngày sau này đều có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp này, Vương Thải Hà cảm thấy mỗi bữa mình đều có thể ăn nhiều hơn một bát cơm.
Dáng vẻ ân cần mang theo nụ cười này khiến Vương Hồng Quân vừa mới bước xuống khỏi vị trí lái xe đã kinh ngạc há to miệng, trước kia người mẹ già này của quản đốc mà nhìn thấy anh ta là sẽ bưng một khuôn mặt lạnh lùng hờ hững, có đôi khi còn có thể nhìn thấy vẻ ghét bỏ trong nét mặt của bà ấy.
Nhưng sao bà ấy lại có thái độ khác với Thẩm Triều Triều???
Vương Hồng Quân bó tay cuốn chiếu, anh ta cũng không dám hỏi, nghĩ đến lời dặn của quản đốc lúc trước, anh ta cũng đi theo vào nhà họ Cố để chuẩn bị đợi lát nữa sẽ rời đi cùng quản đốc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro