Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 8
2024-10-27 12:56:42
Kế hoạch ra ngoài đã thất bại từ bước đầu tiên, Thẩm Triều Triều có hơi phiền muộn, bên ngoài đối với cô mà nói là một nơi lạ lẫm, giống như ốc sên rời khỏi vỏ bảo vệ, nơm nớp lo sợ đi về phía trước.
Trong lúc hoang mang bàng hoàng, cô đeo khăn quàng cổ mới che kín bản thân, mất mát đi ra khỏi phòng.
Tiếp tục đợi ở trong phòng chỉ càng thêm áp lực, giờ phút này, không gian đóng kín lại mang đến cảm giác nghẹt thở.
Nhưng sự yên tĩnh trong viện và cờ trắng ở góc tường nhắc nhở cô, về sau cô chỉ có một mình.
Nếu như cứ tiếp tục do dự thì có thể sẽ phải đi lên con đường đã được định sẵn, vừa nghĩ tới thủ đoạn nham hiểm của Vương Kiến Thiết ở xưởng máy móc và cơn ác mộng sau khi xuống nông thôn, Thẩm Triều Triều bất giác cắn môi, lại bắt đầu níu lấy góc áo trong tay.
Cô không muốn chết.
Đang lúc cô nôn nóng bất an, tiếng "lạch cạch lạch cạch" vang lên, nước mưa đã ấp ủ thật lâu cuối cùng cũng rơi xuống, trong nháy mắt đã làm mặt đất ướt nhẹp.
Mưa to tới quá nhanh, tránh không kịp sẽ bị xối cả người, mà Thẩm Triều Triều đương nhiên không tránh được.
Cô lui về dưới mái hiên, giơ tay nhấc chiếc khăn quàng cổ ướt đẫm nước lên rồi nhìn về phía trước qua khe hở trong tấm vải che mặt.
Chỉ thấy mưa to tầm tã rơi xuống rất nhanh, nện vào cây cối trong viện khiến nó lắc lư kịch liệt, lá cây nhanh chóng rụng đầy đất khiến khoảng sân trở nên lộn xộn vô cùng.
Thời tiết này, mọi người đều không kịp tránh đi, có ít người ở bên ngoài mắc mưa.
Vậy là...
Hai mắt Thẩm Triều Triều sáng ngời, sau đó cô không chậm trễ nữa mà vội vàng xoay người trở về phòng lấy ô ra, lại đội mũ lên, cô không cần thay quần áo trên người, trong thời tiết này sẽ không bị những người khác nhìn chăm chú, cũng có thể tránh được rất nhiều người.
Vui mừng tìm được cơ hội ra ngoài, Thẩm Triều Triều chuẩn bị tâm lý thật tốt, sau đó cô giơ tay đẩy cửa viện bước ra.
Đã gần mười năm không rời khỏi nhà, Thẩm Triều Triều rất hoảng sợ, đồng thời gương mặt dưới khăn quàng cổ của cô có hơi hiếu kỳ mà quan sát bốn phía.
Khác với diện tích có hạn trong viện, vừa ra khỏi cửa chính là con đường rộng rãi, hai bên có một loạt nhà trệt lân cận.
Cách đó không xa có trồng cây hòe đã nở hoa nhỏ màu trắng, bây giờ lại bị mưa to xối rơi đầy đất.
Bảo sao có đôi khi cô ở trong viện có thể ngửi thấy hương hoa nồng nàn, hóa ra là hoa hòe!
Trong lúc hoang mang bàng hoàng, cô đeo khăn quàng cổ mới che kín bản thân, mất mát đi ra khỏi phòng.
Tiếp tục đợi ở trong phòng chỉ càng thêm áp lực, giờ phút này, không gian đóng kín lại mang đến cảm giác nghẹt thở.
Nhưng sự yên tĩnh trong viện và cờ trắng ở góc tường nhắc nhở cô, về sau cô chỉ có một mình.
Nếu như cứ tiếp tục do dự thì có thể sẽ phải đi lên con đường đã được định sẵn, vừa nghĩ tới thủ đoạn nham hiểm của Vương Kiến Thiết ở xưởng máy móc và cơn ác mộng sau khi xuống nông thôn, Thẩm Triều Triều bất giác cắn môi, lại bắt đầu níu lấy góc áo trong tay.
Cô không muốn chết.
Đang lúc cô nôn nóng bất an, tiếng "lạch cạch lạch cạch" vang lên, nước mưa đã ấp ủ thật lâu cuối cùng cũng rơi xuống, trong nháy mắt đã làm mặt đất ướt nhẹp.
Mưa to tới quá nhanh, tránh không kịp sẽ bị xối cả người, mà Thẩm Triều Triều đương nhiên không tránh được.
Cô lui về dưới mái hiên, giơ tay nhấc chiếc khăn quàng cổ ướt đẫm nước lên rồi nhìn về phía trước qua khe hở trong tấm vải che mặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ thấy mưa to tầm tã rơi xuống rất nhanh, nện vào cây cối trong viện khiến nó lắc lư kịch liệt, lá cây nhanh chóng rụng đầy đất khiến khoảng sân trở nên lộn xộn vô cùng.
Thời tiết này, mọi người đều không kịp tránh đi, có ít người ở bên ngoài mắc mưa.
Vậy là...
Hai mắt Thẩm Triều Triều sáng ngời, sau đó cô không chậm trễ nữa mà vội vàng xoay người trở về phòng lấy ô ra, lại đội mũ lên, cô không cần thay quần áo trên người, trong thời tiết này sẽ không bị những người khác nhìn chăm chú, cũng có thể tránh được rất nhiều người.
Vui mừng tìm được cơ hội ra ngoài, Thẩm Triều Triều chuẩn bị tâm lý thật tốt, sau đó cô giơ tay đẩy cửa viện bước ra.
Đã gần mười năm không rời khỏi nhà, Thẩm Triều Triều rất hoảng sợ, đồng thời gương mặt dưới khăn quàng cổ của cô có hơi hiếu kỳ mà quan sát bốn phía.
Khác với diện tích có hạn trong viện, vừa ra khỏi cửa chính là con đường rộng rãi, hai bên có một loạt nhà trệt lân cận.
Cách đó không xa có trồng cây hòe đã nở hoa nhỏ màu trắng, bây giờ lại bị mưa to xối rơi đầy đất.
Bảo sao có đôi khi cô ở trong viện có thể ngửi thấy hương hoa nồng nàn, hóa ra là hoa hòe!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro