Thập Niên 70: Người Ngoài Hành Tinh Làm Giàu
Đánh Nhau
Túy Cai Ngoạn Tử
2024-10-15 00:19:32
Chương Xuân Hoa không biết nói thế nào, nhưng Lý Đại Yến cũng là người mồm mép không vừa. Bà ném cái cuốc đang cầm trên tay, hai tay chống nạnh tức giận nói với thím Chu.
“Bữa trưa ăn phân à? Mồm miệng bẩn như thế!”
Mặt thím Chu nhăn lại, cũng ngừng làm việc. Bà ta đi đến trước mặt Lý Đại Yến và những người khác, chỉ vào mũi Lý Đại Yến chửi rủa: “Con gà mái già kia nói gì hả! Nói ai ăn phân?!”
Biệt danh “Gà mái già” là do thím Chu đặt cho Lý Đại Yến, có nghĩa là Lý Đại Yến đã làm dâu nhà họ Cổ nhiều năm như vậy nhưng chỉ sinh được một Cổ Hành Lôi, so với bà ta thì lại khác, sinh ba nam một nữ, ở nhà chồng mặt mũi cũng được nể trọng.
Biệt danh này là thứ mà Lý Đại Yến ghét nhất trong đời, bà không nói hai lời khom người lấy bùn đất rồi ném vào mặt thím Chu! Thím Chu theo bản năng nhắm mắt lại, nhưng tiếng chửi bới trong miệng không hề nhỏ chút nào, mọi người xung quanh đều kinh ngạc nhìn qua, thậm chí cả đám đàn ông bên kia cũng nghe thấy động tĩnh.
Phụ nữ làm mất mặt nhau so với sự tàn nhẫn của đàn ông còn ghê hơn nhiều. Chỗ nào có nhiều da thịt thì càng ra sức véo, nách, ngực, mông, thậm chí là đùi cũng không buông tha, hiển nhiên còn có mặt và tóc nữa.
“Mẹ kiếp đồ xấu xa!”
Thím Chu cắn vào bên trong cánh tay của Lý Đại Yến, do đau quá mà Lý Đại Yến nắm lấy tóc của thím Chu mạnh mẽ kéo lại.
“Nước phân ở nhà cũng không thể lấp đầy bụng của bà, đồ thối nát!”
Nhìn thấy Lý Đại Yến bị thất thế, Chương Xuân Hoa trực tiếp lao tới, túm lấy chân phải của thím Chu mà cắn vào, thím Chu hét lên một tiếng thảm thiết.
Nhìn thấy chị em dâu bị như thế, người trong nhà bị ức hiếp nếu không giúp đỡ, về nhà chắc chắn bị mẹ chồng mắng chết nên cũng tham gia vào trận chiến luôn!
Hầu hết mọi người xung quanh đều xem náo nhiệt, có người thấy chuyện càng ngày càng tồi tệ nên vội vàng đi tìm đại đội trưởng Lưu, nhưng Cổ Na đã trực tiếp cầm cuốc theo hướng mấy người kia lao đến, La Đan Đan cũng hô lên một tiếng nhưng không kịp giữ lại được.
“Bác cả, bác hai mau tránh ra! Để cháu tới.”
Cổ Na hét to một tiếng, Lý Đại Yến phản ứng cũng không hề chậm, nghe được tiếng kêu lập tức kéo Chương Xuân Hoa sang một bên mà không hề quan tâm đến đau đớn, chưa kịp thở thì đã thấy Cổ Na đập thẳng cây cuốc vào giữa bốn người bọn họ, vừa lúc trấn áp được thím Chu đang chuẩn bị cầm liềm gây sự với Lý Đại Yến.
Cảnh tượng đột nhiên trở nên im lặng, thình lình có tiếng nước chảy, Cổ Na đưa mắt nhìn sang, thấy quần của thím Chu đã ướt, nền đất dưới ống quần cũng ướt đẫm.
Đây là bị dọa tiểu ra quần.
Thím Chu không dám nghĩ tới, nếu như em dâu không giữ mình, bản thân chạy đi, sợ rằng đầu đã bị cuốc đập nát rồi!
“Làm cái gì đó! Bộ tính tạo phản à?”
Đại đội trưởng Lưu vội vàng chạy tới bên này, đồng thời lớn tiếng mắng, nhưng tất cả mọi người đều không đáp lại, ngây người nhìn về phía quần thím Chu ướt đẫm.
Người bình tĩnh nhất chính là Cổ Na. Cô bước tới kéo cái cuốc lên, mỉm cười trước vẻ mặt khó hiểu của đại đội trưởng Lưu: “Cháu thấy thím Chu nổi điên, nếu để thím ấy dùng lưỡi liềm bổ xuống hai người bác gái cháu, cháu sợ sẽ xảy ra điều gì đó nên tính chặn bác ấy bằng một cái cuốc, ai mà biết được…”
Cổ Na liếc nhìn phần dưới quần của thím Chu, trên mặt hiện đỏ bừng, trông bộ dáng có chút xấu hổ. Sau đó cô kéo cuốc trốn sau lưng Chương Xuân Hoa và Lý Đại Yến.
Chương Xuân Hoa và Lý Đại Yến nuốt nước bọt, cuối cùng Lý Đại Yến tiến lên, cố gắng làm cho giọng nói của mình bớt run hơn: “Vâng, vâng, nếu không có tiểu Na, chị dâu cả của cháu và cháu sẽ bị lưỡi liềm của bà già Chu này chém chết rồi ạ.”
Thím Chu cũng đã lấy lại tinh thần, nhưng vẻ mặt vô cùng khó coi, sẽ chẳng ai vui vẻ khi bị đám đông nhìn thấy dọa tè ra quần, bà ta hằn học nhìn chằm chằm Cổ Na đang bày ra vẻ mặt vô tội: “Đồ khốn nạn, rõ ràng mày muốn cuốc chết cả hai người chúng tao.”
Cổ Na chớp mắt chỉ vào cái liềm mà thím Chu đã đánh rơi trên mặt đất: “Thím Chu à, nếu không phải cháu cầm cuốc bổ tới, sợ rằng thím sẽ phải vào đồn cảnh sát đấy, về sau con trai và con gái của thím đều bị hủy hoại bởi thím.”
Ở thời đại này, không ai nguyện ý muốn lấy con gái của một người đã bước chân vào đồn cảnh sát cả.
Thím Chu nghe vậy thì sửng sốt, mặt của em dâu cũng tái mét. Con trai bà ta vừa khéo tháng này sẽ đám cưới nên kéo tay thím Chu cười thầm nói: “Chị dâu, may nhờ có Cổ Na, có phải vừa nãy chị đã bị điều gì đó mê hoặc hay không, cho nên mới nắm lấy lưỡi liềm? Chị dâu, chị nói có phải hay không?”
“Bữa trưa ăn phân à? Mồm miệng bẩn như thế!”
Mặt thím Chu nhăn lại, cũng ngừng làm việc. Bà ta đi đến trước mặt Lý Đại Yến và những người khác, chỉ vào mũi Lý Đại Yến chửi rủa: “Con gà mái già kia nói gì hả! Nói ai ăn phân?!”
Biệt danh “Gà mái già” là do thím Chu đặt cho Lý Đại Yến, có nghĩa là Lý Đại Yến đã làm dâu nhà họ Cổ nhiều năm như vậy nhưng chỉ sinh được một Cổ Hành Lôi, so với bà ta thì lại khác, sinh ba nam một nữ, ở nhà chồng mặt mũi cũng được nể trọng.
Biệt danh này là thứ mà Lý Đại Yến ghét nhất trong đời, bà không nói hai lời khom người lấy bùn đất rồi ném vào mặt thím Chu! Thím Chu theo bản năng nhắm mắt lại, nhưng tiếng chửi bới trong miệng không hề nhỏ chút nào, mọi người xung quanh đều kinh ngạc nhìn qua, thậm chí cả đám đàn ông bên kia cũng nghe thấy động tĩnh.
Phụ nữ làm mất mặt nhau so với sự tàn nhẫn của đàn ông còn ghê hơn nhiều. Chỗ nào có nhiều da thịt thì càng ra sức véo, nách, ngực, mông, thậm chí là đùi cũng không buông tha, hiển nhiên còn có mặt và tóc nữa.
“Mẹ kiếp đồ xấu xa!”
Thím Chu cắn vào bên trong cánh tay của Lý Đại Yến, do đau quá mà Lý Đại Yến nắm lấy tóc của thím Chu mạnh mẽ kéo lại.
“Nước phân ở nhà cũng không thể lấp đầy bụng của bà, đồ thối nát!”
Nhìn thấy Lý Đại Yến bị thất thế, Chương Xuân Hoa trực tiếp lao tới, túm lấy chân phải của thím Chu mà cắn vào, thím Chu hét lên một tiếng thảm thiết.
Nhìn thấy chị em dâu bị như thế, người trong nhà bị ức hiếp nếu không giúp đỡ, về nhà chắc chắn bị mẹ chồng mắng chết nên cũng tham gia vào trận chiến luôn!
Hầu hết mọi người xung quanh đều xem náo nhiệt, có người thấy chuyện càng ngày càng tồi tệ nên vội vàng đi tìm đại đội trưởng Lưu, nhưng Cổ Na đã trực tiếp cầm cuốc theo hướng mấy người kia lao đến, La Đan Đan cũng hô lên một tiếng nhưng không kịp giữ lại được.
“Bác cả, bác hai mau tránh ra! Để cháu tới.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cổ Na hét to một tiếng, Lý Đại Yến phản ứng cũng không hề chậm, nghe được tiếng kêu lập tức kéo Chương Xuân Hoa sang một bên mà không hề quan tâm đến đau đớn, chưa kịp thở thì đã thấy Cổ Na đập thẳng cây cuốc vào giữa bốn người bọn họ, vừa lúc trấn áp được thím Chu đang chuẩn bị cầm liềm gây sự với Lý Đại Yến.
Cảnh tượng đột nhiên trở nên im lặng, thình lình có tiếng nước chảy, Cổ Na đưa mắt nhìn sang, thấy quần của thím Chu đã ướt, nền đất dưới ống quần cũng ướt đẫm.
Đây là bị dọa tiểu ra quần.
Thím Chu không dám nghĩ tới, nếu như em dâu không giữ mình, bản thân chạy đi, sợ rằng đầu đã bị cuốc đập nát rồi!
“Làm cái gì đó! Bộ tính tạo phản à?”
Đại đội trưởng Lưu vội vàng chạy tới bên này, đồng thời lớn tiếng mắng, nhưng tất cả mọi người đều không đáp lại, ngây người nhìn về phía quần thím Chu ướt đẫm.
Người bình tĩnh nhất chính là Cổ Na. Cô bước tới kéo cái cuốc lên, mỉm cười trước vẻ mặt khó hiểu của đại đội trưởng Lưu: “Cháu thấy thím Chu nổi điên, nếu để thím ấy dùng lưỡi liềm bổ xuống hai người bác gái cháu, cháu sợ sẽ xảy ra điều gì đó nên tính chặn bác ấy bằng một cái cuốc, ai mà biết được…”
Cổ Na liếc nhìn phần dưới quần của thím Chu, trên mặt hiện đỏ bừng, trông bộ dáng có chút xấu hổ. Sau đó cô kéo cuốc trốn sau lưng Chương Xuân Hoa và Lý Đại Yến.
Chương Xuân Hoa và Lý Đại Yến nuốt nước bọt, cuối cùng Lý Đại Yến tiến lên, cố gắng làm cho giọng nói của mình bớt run hơn: “Vâng, vâng, nếu không có tiểu Na, chị dâu cả của cháu và cháu sẽ bị lưỡi liềm của bà già Chu này chém chết rồi ạ.”
Thím Chu cũng đã lấy lại tinh thần, nhưng vẻ mặt vô cùng khó coi, sẽ chẳng ai vui vẻ khi bị đám đông nhìn thấy dọa tè ra quần, bà ta hằn học nhìn chằm chằm Cổ Na đang bày ra vẻ mặt vô tội: “Đồ khốn nạn, rõ ràng mày muốn cuốc chết cả hai người chúng tao.”
Cổ Na chớp mắt chỉ vào cái liềm mà thím Chu đã đánh rơi trên mặt đất: “Thím Chu à, nếu không phải cháu cầm cuốc bổ tới, sợ rằng thím sẽ phải vào đồn cảnh sát đấy, về sau con trai và con gái của thím đều bị hủy hoại bởi thím.”
Ở thời đại này, không ai nguyện ý muốn lấy con gái của một người đã bước chân vào đồn cảnh sát cả.
Thím Chu nghe vậy thì sửng sốt, mặt của em dâu cũng tái mét. Con trai bà ta vừa khéo tháng này sẽ đám cưới nên kéo tay thím Chu cười thầm nói: “Chị dâu, may nhờ có Cổ Na, có phải vừa nãy chị đã bị điều gì đó mê hoặc hay không, cho nên mới nắm lấy lưỡi liềm? Chị dâu, chị nói có phải hay không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro