Thập Niên 70: Người Ngoài Hành Tinh Làm Giàu
Dọa Sợ
Túy Cai Ngoạn Tử
2024-10-15 00:19:32
An Hi Hạo đột nhiên nhìn Cổ Na chỉ ra ngoài, Cổ Na làm một thủ thế đã hiểu, khi đứa bé kia nhận ra phòng của La Đan Đan không khóa, sắc mặt đứa nhỏ thay đổi, vội vàng kéo tay đứa bé chạy ra ngoài, Cổ Na đã đứng ở trong sân một tay túm lấy đứa lớn, mà trong tay An Hi Hạo là đứa bé hơn.
“Hai đứa ở thôn nào?”
Cổ Na vừa nhìn đã biết đúng thật không phải là trẻ con của đội sản xuất bọn họ, vậy nên mặt lạnh hỏi.
Thằng lớn cũng chỉ tám chín tuổi, đứa bé hơn thì năm, sáu tuổi. Bị Cổ Na hỏi thì đứa lớn kia bỗng chu môi huýt sáo một cái, lập tức Cổ Na và An Hi Hạo nghe thấy phía sau viện truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, xem ra còn có mấy đứa trẻ trốn sau viện canh gác.
Đứa bé nhỏ hơn thấy bị bắt cũng không khóc mà vội vàng nhét khoai trộm được vào miệng.
An Hi Hạo và Cổ Na liếc nhìn nhau: “Tôi dẫn bọn họ đi gặp đội trưởng, cô...”
“Anh đi đi, tôi cũng đi xem sao.”
Cổ Na giao thằng lớn cho An Hi Hạo rồi đuổi theo, An Hi Hạo cau mày dặn: “Đừng đuổi xa quá.”
Tuy anh nhận ra Cổ Na biết chút võ, nhưng mà vẫn không yên lòng.
“Tôi tự biết.”
Cổ Na cũng không quay đầu lại, kết quả khi cô đuổi đến chỗ rừng trúc thì nhận ra những đứa trẻ này cũng rất thông minh không tụm lại một chỗ, những dấu chân đều chia ra những hướng khác nhau, xem ra là đã trộm nhiều lần.
Dù đội trưởng Lưu có hỏi thế nào thì hai đứa bé kia cũng chỉ khai là vì đói bụng nên mới đi trộm đồ ăn, về phần tại sao lại trộm ở nhà thanh niên trí thức thì là vì chúng cảm thấy thanh niên trí thức đều là người ở ngoài đến, không có ai giúp, dù chúng có bị bắt thì cũng sẽ bị đánh không quá nặng.
Đội trưởng Lưu cau mày, suy nghĩ một chút rồi nhìn An Hi Hạo: “Hai đứa bé này có thể là người thôn bên cạnh, tôi đưa đi hỏi thử.
An Hi Hạo lại không đồng ý: “Đội trưởng, tôi sợ là ông vừa mới ra khỏi thôn đã bị đồng bọn của hai đứa bé này trùm bao tải đánh, hay là giao cho đồn công an đi.”
Vừa nghe đến ba chữ đồn công an, hai đứa bé ngồi ở góc phòng lập tức thay đổi sắc mặt.
An Hi Hạo cong khóe miệng tiếp tục nói: “Đồn công an có nhiều cách có thể điều tra gốc gác của chúng, không những một lưới bắt hết, chỉ nói về cách dạy dỗ người khác thì bọn họ đánh người cũng rất hay, tôi nghe nói là dù có đánh gãy xương thì người ngoài cũng không nhận ra.”
Đội trưởng Lưu vốn muốn phản bác lời của An Hi Hạo, nhưng vừa quay đầu đã nhìn thấy hai đứa bé đang run rẩy thì cũng thở dài: “Nhưng mà chỉ cần chúng bị đưa vào đồn công an thì cả đời này cũng sẽ bị hủy, sau này đừng nói là có cơm ăn no, dù muốn cưới vợ cũng không thể.”
Chân hai đứa bé đã run đến mức không chịu nổi, đứa bé hơn đã bắt đầu nghẹn ngào.
“Vậy cũng không còn cách nào khác, chúng ta không hỏi được, chỉ có thể như vậy thôi.”
“Vậy được rồi, gọi thêm mấy người, chúng ta đưa chúng đến đồn công an đi.”
Đội trưởng Lưu cố ý cao giọng nói.
Đứa lớn hơn kéo đứa bé trực tiếp quỳ ở trước mặt đội trưởng Lưu: “Đừng đưa bọn cháu đến đồn công an, chúng cháu không muốn đi, chúng cháu cũng không muốn bị đòn, sau này chúng cháu còn muốn cưới vợ nữa.”
Nói xong hai đứa bắt đầu lau nước mắt.
Khóe môi An Hi Hạo giật một cái, anh cảm thấy câu cuối cùng của đứa trẻ này mới là quan trọng nhất.
Nửa tiếng sau, mọi chuyện cuối cùng cũng rõ.
Hai đứa bé này đứa lớn tên là Thiết Ngưu, đứa bé tên là Nhị Cẩu Tử, hai người đều là cô nhi, ăn cơm trăm họ lớn lên, chúng không có chỗ ở cố định, vẫn luôn ở xung quanh đội sản xuất trấn trên, nhân lúc mọi người làm việc thì bèn đến chỗ thanh niên trí thức trộm ít đồ.
Về phần tại sao chọn nhà thanh niên trí thức thì vì ở đây nhiều đồ hơn so với nhà người dân bình thường, hơn nữa chỗ thanh niên trí thức cũng không có người già và trẻ em, mỗi lần chúng đến thì đều được việc.
Ngày hôm qua Thiết Ngưu một mình đến nhà thanh niên trí thức trộm mới nhận ra là thanh niên trí thức mang theo rất nhiều đồ tốt, nên hôm nay lại dẫn theo người đến, những người ở sau viện thì hỗ trợ và canh gác, cậu nhóc và Nhị Cẩu Tử thì ăn trộm, còn tại sao lại dẫn theo một đứa bé như Nhị Cậu Tử thì là vì mũi của Nhị Cẩu Tử rất thính, có đồ gì tốt thì cậu bé chỉ cần ngửi là biết chắc.
Nhưng mà dù đội trưởng lưu có hỏi thế nào thì Thiết Ngưu cũng không khai ra nhóm người kia có tổng cộng bao nhiêu người, An Hi Hạo dùng cách khích tướng biết được kẻ cầm đầu nhóm Thiết Ngưu năm nay mười ba tuổi.
“Hai đứa ở thôn nào?”
Cổ Na vừa nhìn đã biết đúng thật không phải là trẻ con của đội sản xuất bọn họ, vậy nên mặt lạnh hỏi.
Thằng lớn cũng chỉ tám chín tuổi, đứa bé hơn thì năm, sáu tuổi. Bị Cổ Na hỏi thì đứa lớn kia bỗng chu môi huýt sáo một cái, lập tức Cổ Na và An Hi Hạo nghe thấy phía sau viện truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, xem ra còn có mấy đứa trẻ trốn sau viện canh gác.
Đứa bé nhỏ hơn thấy bị bắt cũng không khóc mà vội vàng nhét khoai trộm được vào miệng.
An Hi Hạo và Cổ Na liếc nhìn nhau: “Tôi dẫn bọn họ đi gặp đội trưởng, cô...”
“Anh đi đi, tôi cũng đi xem sao.”
Cổ Na giao thằng lớn cho An Hi Hạo rồi đuổi theo, An Hi Hạo cau mày dặn: “Đừng đuổi xa quá.”
Tuy anh nhận ra Cổ Na biết chút võ, nhưng mà vẫn không yên lòng.
“Tôi tự biết.”
Cổ Na cũng không quay đầu lại, kết quả khi cô đuổi đến chỗ rừng trúc thì nhận ra những đứa trẻ này cũng rất thông minh không tụm lại một chỗ, những dấu chân đều chia ra những hướng khác nhau, xem ra là đã trộm nhiều lần.
Dù đội trưởng Lưu có hỏi thế nào thì hai đứa bé kia cũng chỉ khai là vì đói bụng nên mới đi trộm đồ ăn, về phần tại sao lại trộm ở nhà thanh niên trí thức thì là vì chúng cảm thấy thanh niên trí thức đều là người ở ngoài đến, không có ai giúp, dù chúng có bị bắt thì cũng sẽ bị đánh không quá nặng.
Đội trưởng Lưu cau mày, suy nghĩ một chút rồi nhìn An Hi Hạo: “Hai đứa bé này có thể là người thôn bên cạnh, tôi đưa đi hỏi thử.
An Hi Hạo lại không đồng ý: “Đội trưởng, tôi sợ là ông vừa mới ra khỏi thôn đã bị đồng bọn của hai đứa bé này trùm bao tải đánh, hay là giao cho đồn công an đi.”
Vừa nghe đến ba chữ đồn công an, hai đứa bé ngồi ở góc phòng lập tức thay đổi sắc mặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
An Hi Hạo cong khóe miệng tiếp tục nói: “Đồn công an có nhiều cách có thể điều tra gốc gác của chúng, không những một lưới bắt hết, chỉ nói về cách dạy dỗ người khác thì bọn họ đánh người cũng rất hay, tôi nghe nói là dù có đánh gãy xương thì người ngoài cũng không nhận ra.”
Đội trưởng Lưu vốn muốn phản bác lời của An Hi Hạo, nhưng vừa quay đầu đã nhìn thấy hai đứa bé đang run rẩy thì cũng thở dài: “Nhưng mà chỉ cần chúng bị đưa vào đồn công an thì cả đời này cũng sẽ bị hủy, sau này đừng nói là có cơm ăn no, dù muốn cưới vợ cũng không thể.”
Chân hai đứa bé đã run đến mức không chịu nổi, đứa bé hơn đã bắt đầu nghẹn ngào.
“Vậy cũng không còn cách nào khác, chúng ta không hỏi được, chỉ có thể như vậy thôi.”
“Vậy được rồi, gọi thêm mấy người, chúng ta đưa chúng đến đồn công an đi.”
Đội trưởng Lưu cố ý cao giọng nói.
Đứa lớn hơn kéo đứa bé trực tiếp quỳ ở trước mặt đội trưởng Lưu: “Đừng đưa bọn cháu đến đồn công an, chúng cháu không muốn đi, chúng cháu cũng không muốn bị đòn, sau này chúng cháu còn muốn cưới vợ nữa.”
Nói xong hai đứa bắt đầu lau nước mắt.
Khóe môi An Hi Hạo giật một cái, anh cảm thấy câu cuối cùng của đứa trẻ này mới là quan trọng nhất.
Nửa tiếng sau, mọi chuyện cuối cùng cũng rõ.
Hai đứa bé này đứa lớn tên là Thiết Ngưu, đứa bé tên là Nhị Cẩu Tử, hai người đều là cô nhi, ăn cơm trăm họ lớn lên, chúng không có chỗ ở cố định, vẫn luôn ở xung quanh đội sản xuất trấn trên, nhân lúc mọi người làm việc thì bèn đến chỗ thanh niên trí thức trộm ít đồ.
Về phần tại sao chọn nhà thanh niên trí thức thì vì ở đây nhiều đồ hơn so với nhà người dân bình thường, hơn nữa chỗ thanh niên trí thức cũng không có người già và trẻ em, mỗi lần chúng đến thì đều được việc.
Ngày hôm qua Thiết Ngưu một mình đến nhà thanh niên trí thức trộm mới nhận ra là thanh niên trí thức mang theo rất nhiều đồ tốt, nên hôm nay lại dẫn theo người đến, những người ở sau viện thì hỗ trợ và canh gác, cậu nhóc và Nhị Cẩu Tử thì ăn trộm, còn tại sao lại dẫn theo một đứa bé như Nhị Cậu Tử thì là vì mũi của Nhị Cẩu Tử rất thính, có đồ gì tốt thì cậu bé chỉ cần ngửi là biết chắc.
Nhưng mà dù đội trưởng lưu có hỏi thế nào thì Thiết Ngưu cũng không khai ra nhóm người kia có tổng cộng bao nhiêu người, An Hi Hạo dùng cách khích tướng biết được kẻ cầm đầu nhóm Thiết Ngưu năm nay mười ba tuổi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro