Thập Niên 70: Người Ngoài Hành Tinh Làm Giàu
Sắp Xếp Công Vi...
Túy Cai Ngoạn Tử
2024-10-15 00:19:32
“Tiểu Na, đợi lát nữa, bác cả sẽ dẫn cháu đến tìm đội trưởng. Cháu nhớ mang theo sổ hộ khẩu. Đăng ký xong, sau này cháu làm việc sẽ có được công điểm.”
Chương Xuân Hoa vừa làm việc vừa dặn dò Cổ Na.
Cổ Na khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào nồi cháo dưa. Ngửi thấy mùi vị không phải là chất dinh dưỡng, không kiềm được mà nuốt nước bọt.
Vì nhà họ Cổ có một cái hầm nhỏ nên dưa được bảo quản rất tốt, màu sắc tự nhiên đẹp mắt khiến cô không nhịn được mà liếc nhìn thêm một lần. Dưa cùng với cháo thật sự khiến người khác có chút thèm ăn.
Chương Xuân Hoa cũng nhận ra hành động nhỏ này của Cổ Na, bà ấy bật cười rồi lại có chút đau lòng. Nhớ lại bức thư của em chồng gửi cho bà ấy vào thời gian trước lại càng thêm đau lòng cho Cổ Na.
Lúc ăn cơm, Cổ Na ngồi ngay ngắn, rất khôn khéo chờ bà cụ Cổ ăn trước. Cổ Hành Phong và những người khác nhìn tư thế này của cô cũng không nhịn được mà cong khóe môi. So với cô em họ xem thường nông dân kia thì cô em họ này thật sự khiến người ta phải yêu mến.
“Ăn đi, ăn xong thì cùng với bác cả của cháu đi đăng ký. Cho dù cháu mới đến nhà hôm qua, bây giờ đang là thời điểm bận rộn làm ruộng nên hôm nay cháu phải xuống đồng làm việc. Đừng học theo những người lười biếng kia, người nào lười sẽ không có cơm ăn.”
Giọng điệu bà cụ Cổ có chút cứng rắn. Tuy hai cô con dâu đã gả vào đây được nhiều năm nhưng nghe lời này của bà cụ vẫn cảm thấy đối phương là đang mỉa mai hai người. Lại nhìn sang Cổ Na thì thấy cô đang cẩn thận húp cháo dưa từng chút một, tiếp đó đã đáp lại lời của bà cụ Cổ.
“Bà ngoại, bà cứ yên tâm. Cháu làm việc rất giỏi!”
Về ngày đầu làm việc, Cổ Na cũng đã nhận được bảy tám câu trả lời từ Chương Xuân Hoa. Biết được công điểm có nghĩa là khẩu phần lương thực, cô đương nhiên sẽ không lơ là. Người ngoài hành tinh rất nhiệt tình với công việc.
Sau khi ăn cơm xong, ngoại trừ bà cụ Cổ không ra ngoài làm việc ra thì những người khác đều đi đến đập lớn bên kia, đây là đi lấy nông cụ. Nông cụ được cất giữ trong thôn. Mỗi ngày, sau khi làm việc xong đều phải trả lại chỗ cũ, sáng hôm sau lại đến cầm đi, chuyện này cũng phải đăng ký.
Cổ Na theo chân Cổ Thành Trung đến chỗ đại đội trưởng Lưu bên kia. Đại đội trưởng Lưu đã hơn bốn mươi tuổi cũng là một người đàn ông mặt đen, có chút mập hơn Cổ Thành Trung. Lúc này đang cầm cuốn sổ nhỏ chuẩn bị ra ngoài.
“Đại đội trưởng, đây là cháu gái của tôi, Cổ Na.”
Cổ Thành Trung nháy mắt với Cổ Na, cô rất nhanh nhẹn bước lên trước chào hỏi đại đội trưởng Lưu: “Chào đại đội trưởng, cháu là Cổ Na đến đây để đăng ký hộ khẩu, làm phiền bác rồi.”
Đại đội trưởng Lưu thấy cách nói chuyện tự nhiên của Cổ Na thì nở nụ cười, trong lòng lập tức có chút hài lòng. Không ngờ đứa trẻ này lại có mặt này, không giống với những cô gái trẻ tuổi trong thôn kia. Nói chuyện thì lí nhí, đôi khi dựng lỗ tai lên nghiêm túc lắng nghe cũng chưa chắc nghe rõ là đang nói gì.
“Chuyện này thì có phiền gì đâu. Nếu cháu xác định muốn ở lại đội sản xuất của chúng ta thì còn phải đi đến đồn cảnh sát trên trấn một chuyến, vậy mới được xem là xong thủ tục. Sổ của bác chỉ để ghi công điểm thôi.”
Cổ Thành Trung vội đáp: “Đại đội trưởng yên tâm, chúng tôi biết rõ chuyện này, làm phiền đại đội trưởng rồi.”
“Phiền cái gì mà phiền. Để tôi xem…”
Cổ Na thấy đại đội trưởng Lưu lấy ra một cuốn sổ lớn khác từ trong tủ gỗ. Cuốn sổ này xem ra đã khá lâu, cũng tương đối nhiều trang nên nhìn có hơi nhăn.
“Tháng trước, dì Vương nghỉ làm về nhà chăm cháu, vị trí làm cỏ này còn trống một chỗ. Cổ Na, cháu ở vị trí này đi.”
Sau khi đại đội trưởng Lưu ra ngoài, Cổ Thành Trung nhìn cơ thể gầy gò của cháu gái: “Làm cỏ không dễ đâu, tuy cháu tuổi còn trẻ, nhưng nói cho cùng sức khỏe cũng không theo kịp. Lúc làm việc có thể làm chậm một chút nhưng tuyệt đối không được lười biếng.”
Cổ Na gật đầu: “Bác cả yên tâm, cháu sẽ chăm chỉ làm việc.”
Tiếp đó là việc đổi lương thực ở địa cầu thời xưa. Nghe bác gái cả nói là đến cuối năm, công điểm càng nhiều thì sẽ lấy được càng nhiều thịt. Thịt ư? Tuy không biết mùi vị là gì nhưng nghe bác gái cả bảo là ăn rất ngon!
Biết Cổ Na được phân làm cỏ ở tổ ba, Cổ Hành Vũ vội lấy ra một thứ gì đó cho cô. Dặn cô đeo vào bàn tay: “Cái này được làm bằng cỏ khô đấy. Em đeo nó trong tay, khi làm việc thì lòng bàn tay sẽ ít bị chai hơn.”
Cổ Hành Vũ biết rõ con gái ai cũng thích làm đẹp nên vội vã mua một đôi từ một cô gái khác.
Chương Xuân Hoa vừa làm việc vừa dặn dò Cổ Na.
Cổ Na khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào nồi cháo dưa. Ngửi thấy mùi vị không phải là chất dinh dưỡng, không kiềm được mà nuốt nước bọt.
Vì nhà họ Cổ có một cái hầm nhỏ nên dưa được bảo quản rất tốt, màu sắc tự nhiên đẹp mắt khiến cô không nhịn được mà liếc nhìn thêm một lần. Dưa cùng với cháo thật sự khiến người khác có chút thèm ăn.
Chương Xuân Hoa cũng nhận ra hành động nhỏ này của Cổ Na, bà ấy bật cười rồi lại có chút đau lòng. Nhớ lại bức thư của em chồng gửi cho bà ấy vào thời gian trước lại càng thêm đau lòng cho Cổ Na.
Lúc ăn cơm, Cổ Na ngồi ngay ngắn, rất khôn khéo chờ bà cụ Cổ ăn trước. Cổ Hành Phong và những người khác nhìn tư thế này của cô cũng không nhịn được mà cong khóe môi. So với cô em họ xem thường nông dân kia thì cô em họ này thật sự khiến người ta phải yêu mến.
“Ăn đi, ăn xong thì cùng với bác cả của cháu đi đăng ký. Cho dù cháu mới đến nhà hôm qua, bây giờ đang là thời điểm bận rộn làm ruộng nên hôm nay cháu phải xuống đồng làm việc. Đừng học theo những người lười biếng kia, người nào lười sẽ không có cơm ăn.”
Giọng điệu bà cụ Cổ có chút cứng rắn. Tuy hai cô con dâu đã gả vào đây được nhiều năm nhưng nghe lời này của bà cụ vẫn cảm thấy đối phương là đang mỉa mai hai người. Lại nhìn sang Cổ Na thì thấy cô đang cẩn thận húp cháo dưa từng chút một, tiếp đó đã đáp lại lời của bà cụ Cổ.
“Bà ngoại, bà cứ yên tâm. Cháu làm việc rất giỏi!”
Về ngày đầu làm việc, Cổ Na cũng đã nhận được bảy tám câu trả lời từ Chương Xuân Hoa. Biết được công điểm có nghĩa là khẩu phần lương thực, cô đương nhiên sẽ không lơ là. Người ngoài hành tinh rất nhiệt tình với công việc.
Sau khi ăn cơm xong, ngoại trừ bà cụ Cổ không ra ngoài làm việc ra thì những người khác đều đi đến đập lớn bên kia, đây là đi lấy nông cụ. Nông cụ được cất giữ trong thôn. Mỗi ngày, sau khi làm việc xong đều phải trả lại chỗ cũ, sáng hôm sau lại đến cầm đi, chuyện này cũng phải đăng ký.
Cổ Na theo chân Cổ Thành Trung đến chỗ đại đội trưởng Lưu bên kia. Đại đội trưởng Lưu đã hơn bốn mươi tuổi cũng là một người đàn ông mặt đen, có chút mập hơn Cổ Thành Trung. Lúc này đang cầm cuốn sổ nhỏ chuẩn bị ra ngoài.
“Đại đội trưởng, đây là cháu gái của tôi, Cổ Na.”
Cổ Thành Trung nháy mắt với Cổ Na, cô rất nhanh nhẹn bước lên trước chào hỏi đại đội trưởng Lưu: “Chào đại đội trưởng, cháu là Cổ Na đến đây để đăng ký hộ khẩu, làm phiền bác rồi.”
Đại đội trưởng Lưu thấy cách nói chuyện tự nhiên của Cổ Na thì nở nụ cười, trong lòng lập tức có chút hài lòng. Không ngờ đứa trẻ này lại có mặt này, không giống với những cô gái trẻ tuổi trong thôn kia. Nói chuyện thì lí nhí, đôi khi dựng lỗ tai lên nghiêm túc lắng nghe cũng chưa chắc nghe rõ là đang nói gì.
“Chuyện này thì có phiền gì đâu. Nếu cháu xác định muốn ở lại đội sản xuất của chúng ta thì còn phải đi đến đồn cảnh sát trên trấn một chuyến, vậy mới được xem là xong thủ tục. Sổ của bác chỉ để ghi công điểm thôi.”
Cổ Thành Trung vội đáp: “Đại đội trưởng yên tâm, chúng tôi biết rõ chuyện này, làm phiền đại đội trưởng rồi.”
“Phiền cái gì mà phiền. Để tôi xem…”
Cổ Na thấy đại đội trưởng Lưu lấy ra một cuốn sổ lớn khác từ trong tủ gỗ. Cuốn sổ này xem ra đã khá lâu, cũng tương đối nhiều trang nên nhìn có hơi nhăn.
“Tháng trước, dì Vương nghỉ làm về nhà chăm cháu, vị trí làm cỏ này còn trống một chỗ. Cổ Na, cháu ở vị trí này đi.”
Sau khi đại đội trưởng Lưu ra ngoài, Cổ Thành Trung nhìn cơ thể gầy gò của cháu gái: “Làm cỏ không dễ đâu, tuy cháu tuổi còn trẻ, nhưng nói cho cùng sức khỏe cũng không theo kịp. Lúc làm việc có thể làm chậm một chút nhưng tuyệt đối không được lười biếng.”
Cổ Na gật đầu: “Bác cả yên tâm, cháu sẽ chăm chỉ làm việc.”
Tiếp đó là việc đổi lương thực ở địa cầu thời xưa. Nghe bác gái cả nói là đến cuối năm, công điểm càng nhiều thì sẽ lấy được càng nhiều thịt. Thịt ư? Tuy không biết mùi vị là gì nhưng nghe bác gái cả bảo là ăn rất ngon!
Biết Cổ Na được phân làm cỏ ở tổ ba, Cổ Hành Vũ vội lấy ra một thứ gì đó cho cô. Dặn cô đeo vào bàn tay: “Cái này được làm bằng cỏ khô đấy. Em đeo nó trong tay, khi làm việc thì lòng bàn tay sẽ ít bị chai hơn.”
Cổ Hành Vũ biết rõ con gái ai cũng thích làm đẹp nên vội vã mua một đôi từ một cô gái khác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro