Thập Niên 70: Người Ngoài Hành Tinh Làm Giàu
Tài Năng
Túy Cai Ngoạn Tử
2024-10-15 00:19:32
Cổ Na cũng không quan tâm đến những suy nghĩ của họ. Đối với người ngoài hành tinh, kiến thức sách vở là thứ dễ học nhất, bởi vì họ không chỉ đọc đến đâu nhớ đến đấy, mà còn có thể học một suy được ba.
Nhưng mà để không khiến bản thân quá nổi bật, Cổ Na quyết định chỉ cần không có việc gì thì sẽ ôm quyển sách ra trước mặt hai người họ “lắc lư” một chút, khoảng một tháng thì cũng nên “học” xong hai quyển nhỉ.
Vừa ăn tối xong, Cổ Thành Lễ đột nhiên trở về, còn mang về mười cân gạo. Lương thực luôn là thứ tốt nhất. Sau khi bà cụ Cổ nhận lấy thì đem vào phòng khóa lại.
Ông cụ Cổ có chút lo lắng: “Sao mà đêm tối trở về còn mang lương thực thế, như này cũng không an toàn.”
Cướp lương thực vào ban đêm không phải là chưa từng có.
Cổ Thành Lễ lau mồ hôi trên mặt, nghe xong thì trấn an đôi câu: “Con may mắn lôi kéo được Lưu Đại Phú, ngồi nhờ lên xe cậu ta trở về, nếu không, quả thật con cũng chẳng dám.”
“Đại Phú cũng trở về à?”
Lưu Đại Phú là con trai cả của đại đội trưởng Lưu, làm việc trong một nhà máy ở thị trấn, đồng thời cũng lấy một cô vợ trong nội thành. Tuy nhiên, anh ta về nhà ít hơn Cổ Thành Lễ, dù sao một người ở huyện, một người thì ở trấn mà.
“Đúng thế, con cũng thật may mắn.” Cổ Thành Lễ nhấp một ngụm từ tách trà cũ mà Cổ Hành Phong đưa cho. Cổ Na đột nhiên nghe họ nói về công việc, cô chợt nhớ ra rằng điêu khắc cũng có thể bán lấy tiền, thế là bèn nháy mắt ra hiệu với Cổ Hành Vũ.
Hai người thì thầm cùng nhau vài câu, Cổ Hành Vũ chờ người lớn nói xong thì vội vàng đi tới trước mặt Cổ Thành Lễ: “Chú ba à, cháu nhớ chú có bán những đồ vật điêu khắc ở trên quầy phải không ạ?”
Cổ Thành Lễ không ngờ rằng Cổ Hành Vũ sẽ hỏi chuyện này, ông ta gật đầu, vẻ mặt có chút buồn bã: “Đừng nói nữa, lần này con trở về tìm mẹ là vì chuyện này đấy. Những món đồ đó trước đây đều được làm bởi một thợ cả, nhưng ông ấy đã qua đời cách đây vài ngày rồi. Tay nghề của đám học trò ông ấy không được mấy cửa hàng ưa chuộng. Hình như, con nhớ mẹ có một người chị em gả cho một thợ cả giỏi trong nghề này, nên con muốn hỏi xin địa chỉ.”
Bà cụ Cổ cau mày, bà và người chị em kia đã hơn mười năm không gặp nhau. “Việc này con tự mình lo liệu à?”
Cổ Thành Lễ sờ mũi, thấp giọng đáp: “Chẳng phải do cấp trên cũng vì chuyện này mà lo lắng ư? Dù gì trên trấn bọn con cũng bán thứ này, tay nghề thủ công vẫn tốt, người trong huyện cũng đến mua vài lần. Bây giờ thợ cả kia đã qua đời, nếu không tìm được thợ cả mới thì bên con sẽ tổn thất rất nhiều.”
Những món đồ kia không cần dùng đến phiếu, lợi nhuận rất lớn.
“Hơn nữa nếu con quản lý tốt chuyện này thì còn có thể thay thế vị trí của người quản lý.”
Những lời này khiến người trong nhà họ Cổ hít vào một hơi, tiền lương có thể là ba mươi, bốn mươi đồng lận.
Cổ Hành Vũ vội vàng nói tiếp, anh ta chỉ vào Cổ Na: “Tay nghề của tiểu Na so với những món đồ đặt trên quầy cũng có thể sánh ngang, hay để tiểu Na đến ạ?”
Ngoại trừ Cổ Thành Lễ, những người khác đều nghĩ đến con chim do Cổ Na tạc được vào ngày hôm qua, sắc mặt ông cụ cũng hiện lên chút vui mừng: “Chuyện này được đấy.”
Một là có thể làm cho tương lai của Cổ Na tốt hơn, đồng thời cũng có thể giúp thằng Tam thăng tiến.
Cổ Thành Lễ rất ngạc nhiên, khi ông ta định hỏi chuyện gì đang diễn ra thì Cổ Na đã mở tay ra, trong đó có một chú chim, duỗi tới trước mặt ông ta. Khi bọn họ còn đang nói chuyện với nhau, Cổ Na đã tìm thấy mảnh gỗ nhỏ để khắc một chú chim mới.
Nhìn những dấu vết mới trên đó và những vụn gỗ dưới chỗ Cổ Na ngồi trước đấy, lưỡi của Cổ Thành Lễ líu cả lại.
“Cháu, cháu vừa làm đó hả?”
Cổ Na tủm tỉm cười rồi gật đầu: “Cháu vừa tìm thấy một miếng gỗ cứng ở trong nhà bếp. Bác ba, cháu có thể chạm khắc được rất nhiều hình dạng, tốc độ tay cũng rất nhanh. Bác cần bao nhiêu cháu cũng có thể điêu khắc ra bấy nhiêu. Chỉ là nếu cần khắc những thứ lớn hơn thì còn phải chọn lựa vật liệu gỗ và dụng cụ điêu khắc tốt một chút.”
Cổ Thành Lễ còn có chút không tin, bà cụ cười bảo: “Nếu con không tin thì để ngày mai tiểu Na làm một cái khác cho con. Sau đó con đem về đưa cho cấp trên xem. Nếu được thì nhận tiểu Na, không ổn thì tìm người khác.”
“Bây giờ cháu có thể điêu khắc. Bác ba, bác muốn kiểu nào?”
Cổ Thành Lễ chớp mắt một chút: “Rồng?”
Cả nhà bà cụ Cổ hít một hơi, cảm thấy yêu cầu này đối với Cổ Na quả thật là làm khó rồi.
Nhưng mà để không khiến bản thân quá nổi bật, Cổ Na quyết định chỉ cần không có việc gì thì sẽ ôm quyển sách ra trước mặt hai người họ “lắc lư” một chút, khoảng một tháng thì cũng nên “học” xong hai quyển nhỉ.
Vừa ăn tối xong, Cổ Thành Lễ đột nhiên trở về, còn mang về mười cân gạo. Lương thực luôn là thứ tốt nhất. Sau khi bà cụ Cổ nhận lấy thì đem vào phòng khóa lại.
Ông cụ Cổ có chút lo lắng: “Sao mà đêm tối trở về còn mang lương thực thế, như này cũng không an toàn.”
Cướp lương thực vào ban đêm không phải là chưa từng có.
Cổ Thành Lễ lau mồ hôi trên mặt, nghe xong thì trấn an đôi câu: “Con may mắn lôi kéo được Lưu Đại Phú, ngồi nhờ lên xe cậu ta trở về, nếu không, quả thật con cũng chẳng dám.”
“Đại Phú cũng trở về à?”
Lưu Đại Phú là con trai cả của đại đội trưởng Lưu, làm việc trong một nhà máy ở thị trấn, đồng thời cũng lấy một cô vợ trong nội thành. Tuy nhiên, anh ta về nhà ít hơn Cổ Thành Lễ, dù sao một người ở huyện, một người thì ở trấn mà.
“Đúng thế, con cũng thật may mắn.” Cổ Thành Lễ nhấp một ngụm từ tách trà cũ mà Cổ Hành Phong đưa cho. Cổ Na đột nhiên nghe họ nói về công việc, cô chợt nhớ ra rằng điêu khắc cũng có thể bán lấy tiền, thế là bèn nháy mắt ra hiệu với Cổ Hành Vũ.
Hai người thì thầm cùng nhau vài câu, Cổ Hành Vũ chờ người lớn nói xong thì vội vàng đi tới trước mặt Cổ Thành Lễ: “Chú ba à, cháu nhớ chú có bán những đồ vật điêu khắc ở trên quầy phải không ạ?”
Cổ Thành Lễ không ngờ rằng Cổ Hành Vũ sẽ hỏi chuyện này, ông ta gật đầu, vẻ mặt có chút buồn bã: “Đừng nói nữa, lần này con trở về tìm mẹ là vì chuyện này đấy. Những món đồ đó trước đây đều được làm bởi một thợ cả, nhưng ông ấy đã qua đời cách đây vài ngày rồi. Tay nghề của đám học trò ông ấy không được mấy cửa hàng ưa chuộng. Hình như, con nhớ mẹ có một người chị em gả cho một thợ cả giỏi trong nghề này, nên con muốn hỏi xin địa chỉ.”
Bà cụ Cổ cau mày, bà và người chị em kia đã hơn mười năm không gặp nhau. “Việc này con tự mình lo liệu à?”
Cổ Thành Lễ sờ mũi, thấp giọng đáp: “Chẳng phải do cấp trên cũng vì chuyện này mà lo lắng ư? Dù gì trên trấn bọn con cũng bán thứ này, tay nghề thủ công vẫn tốt, người trong huyện cũng đến mua vài lần. Bây giờ thợ cả kia đã qua đời, nếu không tìm được thợ cả mới thì bên con sẽ tổn thất rất nhiều.”
Những món đồ kia không cần dùng đến phiếu, lợi nhuận rất lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hơn nữa nếu con quản lý tốt chuyện này thì còn có thể thay thế vị trí của người quản lý.”
Những lời này khiến người trong nhà họ Cổ hít vào một hơi, tiền lương có thể là ba mươi, bốn mươi đồng lận.
Cổ Hành Vũ vội vàng nói tiếp, anh ta chỉ vào Cổ Na: “Tay nghề của tiểu Na so với những món đồ đặt trên quầy cũng có thể sánh ngang, hay để tiểu Na đến ạ?”
Ngoại trừ Cổ Thành Lễ, những người khác đều nghĩ đến con chim do Cổ Na tạc được vào ngày hôm qua, sắc mặt ông cụ cũng hiện lên chút vui mừng: “Chuyện này được đấy.”
Một là có thể làm cho tương lai của Cổ Na tốt hơn, đồng thời cũng có thể giúp thằng Tam thăng tiến.
Cổ Thành Lễ rất ngạc nhiên, khi ông ta định hỏi chuyện gì đang diễn ra thì Cổ Na đã mở tay ra, trong đó có một chú chim, duỗi tới trước mặt ông ta. Khi bọn họ còn đang nói chuyện với nhau, Cổ Na đã tìm thấy mảnh gỗ nhỏ để khắc một chú chim mới.
Nhìn những dấu vết mới trên đó và những vụn gỗ dưới chỗ Cổ Na ngồi trước đấy, lưỡi của Cổ Thành Lễ líu cả lại.
“Cháu, cháu vừa làm đó hả?”
Cổ Na tủm tỉm cười rồi gật đầu: “Cháu vừa tìm thấy một miếng gỗ cứng ở trong nhà bếp. Bác ba, cháu có thể chạm khắc được rất nhiều hình dạng, tốc độ tay cũng rất nhanh. Bác cần bao nhiêu cháu cũng có thể điêu khắc ra bấy nhiêu. Chỉ là nếu cần khắc những thứ lớn hơn thì còn phải chọn lựa vật liệu gỗ và dụng cụ điêu khắc tốt một chút.”
Cổ Thành Lễ còn có chút không tin, bà cụ cười bảo: “Nếu con không tin thì để ngày mai tiểu Na làm một cái khác cho con. Sau đó con đem về đưa cho cấp trên xem. Nếu được thì nhận tiểu Na, không ổn thì tìm người khác.”
“Bây giờ cháu có thể điêu khắc. Bác ba, bác muốn kiểu nào?”
Cổ Thành Lễ chớp mắt một chút: “Rồng?”
Cả nhà bà cụ Cổ hít một hơi, cảm thấy yêu cầu này đối với Cổ Na quả thật là làm khó rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro