Thập Niên 70: Người Ngoài Hành Tinh Làm Giàu

Tặng Kẹo

Túy Cai Ngoạn Tử

2024-10-15 00:19:32

Cổ Na sửng sốt, cô nghiêng đầu nhìn chàng trai tuấn tú đứng ở mép giường: “Thanh niên trí thức An?”

An Hi Hạo cười với cô, biết cô không bị làm sao nữa mới gọi Cổ Thành Trung và Cổ Hành Phong đang chuẩn bị xe đưa Cổ Na lên huyện thành vào.

“Còn đau ở đâu không?”

Cổ Hành Phong thận trọng hỏi.

Cổ Thành Trung cũng sáp lại gần.

Cổ Na ngồi bật dậy dọa họ giật mình một phen: “Cháu không sao, cháu vừa nằm mơ, đây là đâu thế?”

Cổ Thành Trung không trả lời câu hỏi của cô mà vội vàng gọi bác sĩ tới, bác sĩ đo nhiệt độ cơ thể cho Cổ Na rồi lại kiểm tra một số thứ khác: “Nhiệt độ cơ thể bình thường, nhịp tim bình thường, thật kỳ lạ, xem ra không có việc gì thật, nhưng vì lo nghĩ cho tương lai sau này của cô gái trẻ, nếu có thời gian vẫn nên đến huyện thành khám thử, dù sao thì thiết bị chữa trị ở đó cũng tốt hơn.”

Bây giờ Cổ Na mới biết thì ra cô đang ở trong bệnh viện, nhưng mà...

Chỉ nhìn hoàn cảnh xung quanh, cô thực sự nhìn không ra.

“Thực sự không sao chứ?” An Hi Hạo hỏi lại lần nữa.

“Không sao thật mà, em còn nằm mơ nữa đấy, có lẽ tại em ngủ ngon quá nên mọi người không gọi dậy được thôi.”

Cổ Na ngượng ngùng đáp.

An Hi Hạo lại cảm thấy vô lý, cho dù có ngủ như chết thì nhiệt độ cơ thể và mạch đập không thể nào yếu đi như vậy được.

“Em có biết ban nãy toàn thân em lạnh như băng, dọa người ta sợ chết khiếp.” Bây giờ Cổ Hành Phong nghĩ lại còn sợ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cổ Na sửng sốt, cô nhớ ra tình huống khi bị tinh năng phản phệ chính là như vậy nhưng cô không biết giải thích như thế nào nên chỉ có thể tiếp tục giả ngốc, An Hi Hạo đứng một bên thu hết vẻ mặt của cô vào mắt.

Lúc này người nhà họ Cổ mới biết Cổ Na là người giết lợn rừng.

Ông cụ Cổ nhả một hơi thuốc lá, một lúc lâu sau mới nói: “Thảo nào lại bị dọa thành như vậy, sợ mất hồn mất vía.”

Sợ mất vía có nghĩa là sợ đến mức hồn phách lạc mất, người nhà nông đều cho rằng cơ thể không có hồn phách nên nhiệt độ mới giảm.

Bà cụ Cổ vội vàng lấy tiền giấy và nhang ở trong phòng ra sân đốt, vừa đốt vừa gọi tổ tông nhà họ Cổ mau trả hồn của Cổ Na lại, con bé còn trẻ nên được ở lại nhân gian.

Bà cụ Lý ăn cơm trưa xong thì về luôn vậy nên ngoại trừ người nhà họ Cổ thì chẳng còn người ngoài nào trong nhà nữa.

Bởi vì An Hi Hạo đưa cho chú Lý một đồng tiền nên chú ấy vẫn đứng ngoài chờ, đây là lần đầu tiên Cổ Na ngồi xe trâu, lúc đi cô không có ý thức nên bây giờ vô cùng hứng thú với nó, cả người tràn đầy sức sống, Cổ Hành Phong và Cổ Thành Trung thấy thế cũng thở phào nhẹ nhõm.

An Hi Hạo móc một viên kẹo trông có vẻ rất đắt từ trong túi ra đưa cho Cổ Na, Cổ Na chớp chớp mắt: “Cho em sao?”

An Hi Hạo gật đầu, anh nhìn gương mặt ngạc nhiên của cô bé, cố tình nói: “Ăn ngon lắm.”

Cổ Na nhớ Cổ Hành Phong và mọi người từng nói không được nhận đồ của con trai nên mới vừa đưa tay ra đã rút lại: “Em không thể nhận, các anh trai dặn thế.”

An Hi Hạo nhìn Cổ Hành Phong đang đứng quay lưng với họ nói chuyện với Cổ Thành Trung, sau đó ghé lại gần tai Cổ Na: “Anh ấy không biết đâu, chúng ta cũng coi như là bạn bè, em định không nhận lòng tốt của bạn mình à?”

Cổ Na lộ vẻ do dự, hoàn toàn không nhận ra khoảng cách giữa hai người họ vô cùng gần.

An Hi Hạo thấy vậy lại nói thêm một câu: “Em không muốn làm bạn với anh sao?”

Nét mặt anh bi thương, giọng nói cũng mang vẻ khó chịu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cổ Na cầm viên kẹo đường trong lòng bàn tay đối phương, vội vàng nói: “Em và anh là bạn bè, anh đừng buồn.”

An Hi Hạo lập tức nở nụ cười, ý bảo Cổ Na mau ăn đi.

Cổ Na liếc mắt thăm dò Cổ Hành Phong, thấy anh cả không nhìn mình thì nhanh tay bóc vỏ kẹo cho vào miệng.

Ồ! Kẹo này ngon quá!

Đôi mắt sáng như sao của Cổ Na nhìn về phía An Hi Hạo.

An Hi Hạo khẽ cười: “Lần sau lại đem cho em ăn nữa.”

“Cảm ơn anh.”

Cổ Na rất cảm động.

Nghe đằng sau có tiếng động Cổ Hành Phong xoay người lại, An Hi Hạo nhanh chóng kéo dãn khoảng cách lại như ban đầu với Cổ Na.

Nhìn em gái nhà mình không ngừng nhai nhai, Cổ Hành Phong hỏi: “Em ăn gì thế?”

Cổ Na lập tức dùng tay che mặt, chưng khuôn mặt vô tội nhìn về phía anh cả nhà mình: “Em đang biểu diễn tiết mục gọi là ăn không khí.”

Cổ Hành Phong:...

An Hi Hạo quay đầu qua chỗ khác, nét cười hiện đầy trên mặt, cô bé này thật đáng yêu.

Cổ Thành Trung biết được việc An Hi Hạo đưa tiền cho chú Lý thì mở lời mời An Hi Hạo về nhà dùng cơm, ban đầu An Hi Hạo có từ chối nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Người Ngoài Hành Tinh Làm Giàu

Số ký tự: 0