[Thập Niên 70] Nhật Ký Giảm Béo Của Hồ Yêu
Cuối Cùng Cũng...
Đâu Bất Điệu Đích Bình Quả
2024-10-30 10:52:38
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đàm Ngọc Dao nhìn chằm chằm vào hai con vật đang không ngừng giẫy dụa, cả sinh lý và tâm lý đều không thể nào chịu nổi. Vi khuẩn trên người chuột rất nhiều, làm sao lại có thể bắt về để ăn chứ!
“Ném đi? Em gái đang đùa với anh trai sao? Đồ ăn ngon như thế này!”
Đàm Thanh Sơn lập tức cầm chặt hai con chuột đồng.
Số lần được ăn thịt trong trí nhớ của anh còn chưa đến mười lần, hơn nữa hơn phân nửa đều là ăn thịt chuột đồng, cũng không hề có chút gia vị gì, chỉ thêm một chút muối rồi nướng, cũng chính là mỹ vị rồi!
Đồ ăn ngon như vậy, làm sao có thể ném đi được cơ chứ!
Hai anh em ý kiến không giống nhau, cãi nhau một hồi, vẫn là Đàm Ngọc Dao bại trận trước. Anh trai đối với việc ăn thịt thực sự quá cố chấp. Cho dù đã có con gà kia, nhưng anh ấy cũng không muốn buông phần thịt trong tay xuống. Cô nhận thua!
Nhưng mặc dù là cô không khăng khăng ném đi nữa, nhưng có một điều kiện.
“Nhất định phải rửa thật sạch sẽ, nấu thật là chín mới được ăn. Còn nữa, không được để cho em nhìn thấy…”
Cô sợ cô sẽ nôn.
Đàm Thanh Sơn lập tức đồng ý, lại đi bắt con gà ra để giết. Đàm Ngọc Dao đem nửa con gà đi ướp muối vừa định đem lên.
Trong đầu đột nhiên lại nhảy ra một âm thanh.
“Kiểm tra đo lường đến vật phẩm phù hợp giao dịch, phải chăng có thể lựa chọn giao dịch.”
Động tác của Đàm Ngọc Dao dừng lại, vật phẩm? nửa con gà này hả?
“Giao dịch cái gì?”
“À…chỉ có thể giao dịch vật tư ở thế giới hiện tại!”
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô có thể nghe ra được trong giọng nói của Thất Vĩ có một chút gấp gáp.
“Lần trước nhiều nấm như vậy sao mày không giao dịch?”
Thất Vĩ: “…”
Thất sách! Hôm nay nếu không có có âm thanh này, kể rằng nó chỉ là một con hồ ly, lại phải vắt hết óc để suy nghĩ làm sao để trả lời lại vấn đề. Trước tiên là nở nụ cười.
“Có phải là do hệ thống chỉ giao dịch thịt hay không?”
“Đúng vậy! aiz, là như vậy. Cho nên số nấm hôm qua mới không có cách nào giao dịch được đấy!”
Trong lòng Đàm Ngọc Dao cười ha hả, trong miệng lại nói không đồng ý giao dịch. Đem nửa con gà bỏ vào tủ chén. Con gà lớn như vậy đột nhiên biến mất, cô phải làm sao để giải thích với người trong nhà đây? Nghĩ cũng biết là không thể nào trao đổi được rồi.
Trong đầu cuối cùng cũng yên tĩnh rồi!
Rất nhanh Đàm Thanh Sơn đã đem hai con chuột đồng đã được lột da đem vào. Trong đầu cô lại vang lên một âm thanh.
“Kiểm tra đo lường vật phẩm phù hợp giao dịch, có thể lựa chọn giao dịch.”
Lần này Đàm Ngọc Dao cũng không hề kiên định!
Trên người hai con chuột đồng kia cũng không biết có bao nhiêu là vi khuẩn, nếu như có thể đem đi đổi đồ vật với hệ thống thì thực quá tốt rồi. Nếu như đem hai con chuột đi hết thì sẽ quá không phù hợp với tình hình thực tế.
“Anh, có thể cho em một con không?”
Đàm Thanh Sơn không hề suy nghĩ đã đưa cho cô một con.
Trong lòng Đàm Ngọc Dao vô cùng ấm áp. Cô mỉm cười.
“Anh à, anh đối xử với em thật tốt!”
Cầm con chuột về phòng lập tức chọn giao dịch, con chuột trong cái chạc gỗ lập tức biến mất.
“Đã đổi thành công 0.4 công điểm!”
Đàm Ngọc Dao thiếu chút nữa đã gào lên. Còn có thể đổi công điểm! Cánh tay mập mạp kích động lập tức lật mở bảng nhiệm vụ, nụ cười trên mặt lập tức đông cứng lại.
“Số công điểm hiện tại: 6.4 (trong đó có 0.4 điểm có thể chọn để sử dụng)”
Hehe…
Đàm Ngọc Dao nhìn chằm chằm vào hai con vật đang không ngừng giẫy dụa, cả sinh lý và tâm lý đều không thể nào chịu nổi. Vi khuẩn trên người chuột rất nhiều, làm sao lại có thể bắt về để ăn chứ!
“Ném đi? Em gái đang đùa với anh trai sao? Đồ ăn ngon như thế này!”
Đàm Thanh Sơn lập tức cầm chặt hai con chuột đồng.
Số lần được ăn thịt trong trí nhớ của anh còn chưa đến mười lần, hơn nữa hơn phân nửa đều là ăn thịt chuột đồng, cũng không hề có chút gia vị gì, chỉ thêm một chút muối rồi nướng, cũng chính là mỹ vị rồi!
Đồ ăn ngon như vậy, làm sao có thể ném đi được cơ chứ!
Hai anh em ý kiến không giống nhau, cãi nhau một hồi, vẫn là Đàm Ngọc Dao bại trận trước. Anh trai đối với việc ăn thịt thực sự quá cố chấp. Cho dù đã có con gà kia, nhưng anh ấy cũng không muốn buông phần thịt trong tay xuống. Cô nhận thua!
Nhưng mặc dù là cô không khăng khăng ném đi nữa, nhưng có một điều kiện.
“Nhất định phải rửa thật sạch sẽ, nấu thật là chín mới được ăn. Còn nữa, không được để cho em nhìn thấy…”
Cô sợ cô sẽ nôn.
Đàm Thanh Sơn lập tức đồng ý, lại đi bắt con gà ra để giết. Đàm Ngọc Dao đem nửa con gà đi ướp muối vừa định đem lên.
Trong đầu đột nhiên lại nhảy ra một âm thanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Kiểm tra đo lường đến vật phẩm phù hợp giao dịch, phải chăng có thể lựa chọn giao dịch.”
Động tác của Đàm Ngọc Dao dừng lại, vật phẩm? nửa con gà này hả?
“Giao dịch cái gì?”
“À…chỉ có thể giao dịch vật tư ở thế giới hiện tại!”
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô có thể nghe ra được trong giọng nói của Thất Vĩ có một chút gấp gáp.
“Lần trước nhiều nấm như vậy sao mày không giao dịch?”
Thất Vĩ: “…”
Thất sách! Hôm nay nếu không có có âm thanh này, kể rằng nó chỉ là một con hồ ly, lại phải vắt hết óc để suy nghĩ làm sao để trả lời lại vấn đề. Trước tiên là nở nụ cười.
“Có phải là do hệ thống chỉ giao dịch thịt hay không?”
“Đúng vậy! aiz, là như vậy. Cho nên số nấm hôm qua mới không có cách nào giao dịch được đấy!”
Trong lòng Đàm Ngọc Dao cười ha hả, trong miệng lại nói không đồng ý giao dịch. Đem nửa con gà bỏ vào tủ chén. Con gà lớn như vậy đột nhiên biến mất, cô phải làm sao để giải thích với người trong nhà đây? Nghĩ cũng biết là không thể nào trao đổi được rồi.
Trong đầu cuối cùng cũng yên tĩnh rồi!
Rất nhanh Đàm Thanh Sơn đã đem hai con chuột đồng đã được lột da đem vào. Trong đầu cô lại vang lên một âm thanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Kiểm tra đo lường vật phẩm phù hợp giao dịch, có thể lựa chọn giao dịch.”
Lần này Đàm Ngọc Dao cũng không hề kiên định!
Trên người hai con chuột đồng kia cũng không biết có bao nhiêu là vi khuẩn, nếu như có thể đem đi đổi đồ vật với hệ thống thì thực quá tốt rồi. Nếu như đem hai con chuột đi hết thì sẽ quá không phù hợp với tình hình thực tế.
“Anh, có thể cho em một con không?”
Đàm Thanh Sơn không hề suy nghĩ đã đưa cho cô một con.
Trong lòng Đàm Ngọc Dao vô cùng ấm áp. Cô mỉm cười.
“Anh à, anh đối xử với em thật tốt!”
Cầm con chuột về phòng lập tức chọn giao dịch, con chuột trong cái chạc gỗ lập tức biến mất.
“Đã đổi thành công 0.4 công điểm!”
Đàm Ngọc Dao thiếu chút nữa đã gào lên. Còn có thể đổi công điểm! Cánh tay mập mạp kích động lập tức lật mở bảng nhiệm vụ, nụ cười trên mặt lập tức đông cứng lại.
“Số công điểm hiện tại: 6.4 (trong đó có 0.4 điểm có thể chọn để sử dụng)”
Hehe…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro