[Thập Niên 70] Nhật Ký Giảm Béo Của Hồ Yêu
Gánh Bắp Mệt Ch...
Đâu Bất Điệu Đích Bình Quả
2024-10-30 10:52:38
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tối qua đổ mưa, bầu trời vẫn còn hơi âm u. Mặc một chiếc áo tay dài nhưng vẫn thấy lạnh, không hề cảm thấy nóng. Đàm Ngọc Dao chỉ mang một chiếc khăn quấn trên cổ, đi đến cửa nhà thím Trương mới phát hiện cửa nhà bà đã khóa rồi, bà đang đứng trước cửa chờ.
“Ai ya! Xem thím này, vừa nãy lại quên không nói với con, một chiếc khăn làm sao mà đủ!”
Trương Tiểu Lệ lại vội vã mở cửa, đi vào trong nhà lấy thêm hai bộ quần áo, để vào trong chiếc gùi của Đàm Ngọc Dao.
Đàm Ngọc Dao ngơ ngác nhìn một chuỗi các hành động liên tiếp của bà, cảm giác hơi sợ hãi. Vậy là cần phải đổ bao nhiêu mồ hôi, mà một chiếc khăn không đủ???
Trương Tiểu Lệ cũng không nói rõ ràng chi tiết với cô, chỉ đưa cô đến thẳng một đập nước lớn, là nơi bình thường tập trung các hoạt động ở trong thôn, phần lớn thời gian đều ở nơi này để phơi lương thực.
Đối với nơi này Đàm Ngọc Dao cũng có một chút kí ức.
Đó là ở bên đập nước này, nguyên chủ leo cây bị ngã xuống.
Đập nước lúc này đã có rất nhiều người, đại đội trưởng Đàm Đức Phú đã kết thúc xong bài diễn thuyết, bắt đầu sắp xếp công việc.
Đàm Ngọc Dao ngước mắt nhìn chỉ thấy toàn các mái đầu đen, có một vài người rất cao vô cùng dễ thấy, trong đó còn có anh trai của cô. Đàm Thanh Sơn dường như cảm nhận được điều gi đó, quay đầu sang, dọa cho cô sợ đến mức phải lập tức ngồi xổm xuống.
“Ba, hình như con đã trông thấy em gái!”
Đàm Dục Dân liếc mắt nhìn chung quanh, nhưng không thấy được gì.
“Chắc là hoa mắt rồi, em gái của con đang ở nhà mà!”
Đàm Ngọc Dao trốn tránh hồi lâu mới bị Trương Tiểu Lệ bắt lấy, đàn ông ở đập nước đều đi gần hết rồi. Đại đội trưởng mới bắt đầu phân công công việc cho nhóm phụ nữ.
Mọi người tản ra, vóc dáng của Đàm Ngọc Dao lại hiện lên càng rõ ràng, mọi người ở xung quanh cũng vô cùng tò mò mà đưa mắt suy xét cô.
“Đây không phải là thỏi vàng của nhà lão Đàm sao? Sao thế này, đây là ăn đết nghèo rồi cũng phải ra ngoài đi làm công sao?”
Người đầu tiên lên tiếng chính là Lưu Mỹ Lệ, chồng của cô ta là em trai của đại đội trưởng.
Lúc bình thường ở trong thôn cũng rất đắc chí, trong lòng cũng không đến nỗi xấu xa như thế, chỉ là lời nói có chút khó nghe mà thôi.
Trương Tiểu Lệ tức giận muốn đi qua, Đàm Ngọc Dao vội kéo bà lại, ngẩng đầu nặn ra một nụ cười gượng gạo.
“Trước kia chưa hiểu chuyện, để cho các thím phải chê cười rồi. Lần trước bị đập trúng đầu nên cũng trở nên hiểu biết hơn, ba và anh trai đều phải đi làm công, nào có đạo lý nào con lại ở nhà ăn không ngồi rồi. Nên bây giờ mới muốn nhờ thím Trương đưa con đến làm việc.”
Nghe Đàm Ngọc Dao nói chuyện, mọi người ở xung quanh kinh ngạc đến mức răng cũng muốn rơi xuống đất.
Cô gái nhỏ trước mặt chính là một nhân vật ngang ngược có tiếng ở trong thôn, hôm nay lại đột nhiên ăn nói nhỏ nhẹ lại tỏ vẻ đã thông suốt. Còn cười, chờ đã, đó là cười sao?
“Nói là hiểu chuyện rồi, ai mà biết được chứ! Hiểu chuyện thì đã có thể khạc ra được số lương thực đã ăn nhiều năm như vậy sao? Thật là nghĩ đến lại đau lòng, đã lãng phí biết bao nhiêu là lương thực! đúng là một đứa phá sản mà! Thảo nào ăn đến mức mập như thế!”
Người phụ nữ đang nói chuyện cũng hơi mập một chút, người này Đàm Ngọc Dao có quen biết, chính là người thích lợi dụng người khác nổi tiếng nhất trong thôn, Phùng Tam Muội.
“Thím Phùng, chuột ở nhà bà chắc chắn đều là chó đang bắt hả?
“Nhà tôi làm gì có chó?”
Phùng Tam Muội cũng không xoay người qua mà khom lưng xuống, người xung quanh nghe hiểu được đều cười phá lên.
“Nói bà chính là bắt chó đi cày đấy! ha ha ha ha …”
“Người ta ăn cơm nhà bà sao, cần bả phải lắm lời sao. Không phải bắt chó đi cày vậy thì xen vào chuyện của người khác làm gì?”
Trương Tiểu Lệ nói xong câu đó thì kéo Đàm Ngọc Dao chen đến phía trước để đăng ký, cũng là có duyên. Trương Tiểu Lệ và cô đến cùng nhau, phân cùng một miếng đất.
Lần trước chỉ lo đưa cơm, miếng rẫy bắp này đối với Đàm Ngọc Dao mà nói chính là một chướng ngại vật. Còn hiện tại thì cô đã thấy được công điểm đỏ thắm đang vẫy gọi cô.
Trương Tiểu Lệ nhìn dáng vẻ hưng phấn của cô, cũng cười cười lắc đầu. Một lát nữa là cười không nổi rồi!
Hai người phân một người một bên xong thì bắt đầu làm việc.
Đàm Ngọc Dao chuẩn bị rất đầy đủ. Áo dài tay và bao tay, trên cổ còn vắt một chiếc khăn để lau mồ hôi. Lá bắp cơ bản là không thể quét được đến cô. Từng trái bắp được bẻ xuống ném lên mặt đất. Ném được nhiều rồi, tay cũng bắt đầu mềm nhũng ra, cô cũng không có than khổ, cố gắng chịu đựng mà bẻ hết một luống.
Vốn muốn tìm một chỗ để ngồi xuống uống chút nước, nhưng thấy thím Trương đã bẻ đến luống thứ hai.
Tối qua đổ mưa, bầu trời vẫn còn hơi âm u. Mặc một chiếc áo tay dài nhưng vẫn thấy lạnh, không hề cảm thấy nóng. Đàm Ngọc Dao chỉ mang một chiếc khăn quấn trên cổ, đi đến cửa nhà thím Trương mới phát hiện cửa nhà bà đã khóa rồi, bà đang đứng trước cửa chờ.
“Ai ya! Xem thím này, vừa nãy lại quên không nói với con, một chiếc khăn làm sao mà đủ!”
Trương Tiểu Lệ lại vội vã mở cửa, đi vào trong nhà lấy thêm hai bộ quần áo, để vào trong chiếc gùi của Đàm Ngọc Dao.
Đàm Ngọc Dao ngơ ngác nhìn một chuỗi các hành động liên tiếp của bà, cảm giác hơi sợ hãi. Vậy là cần phải đổ bao nhiêu mồ hôi, mà một chiếc khăn không đủ???
Trương Tiểu Lệ cũng không nói rõ ràng chi tiết với cô, chỉ đưa cô đến thẳng một đập nước lớn, là nơi bình thường tập trung các hoạt động ở trong thôn, phần lớn thời gian đều ở nơi này để phơi lương thực.
Đối với nơi này Đàm Ngọc Dao cũng có một chút kí ức.
Đó là ở bên đập nước này, nguyên chủ leo cây bị ngã xuống.
Đập nước lúc này đã có rất nhiều người, đại đội trưởng Đàm Đức Phú đã kết thúc xong bài diễn thuyết, bắt đầu sắp xếp công việc.
Đàm Ngọc Dao ngước mắt nhìn chỉ thấy toàn các mái đầu đen, có một vài người rất cao vô cùng dễ thấy, trong đó còn có anh trai của cô. Đàm Thanh Sơn dường như cảm nhận được điều gi đó, quay đầu sang, dọa cho cô sợ đến mức phải lập tức ngồi xổm xuống.
“Ba, hình như con đã trông thấy em gái!”
Đàm Dục Dân liếc mắt nhìn chung quanh, nhưng không thấy được gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chắc là hoa mắt rồi, em gái của con đang ở nhà mà!”
Đàm Ngọc Dao trốn tránh hồi lâu mới bị Trương Tiểu Lệ bắt lấy, đàn ông ở đập nước đều đi gần hết rồi. Đại đội trưởng mới bắt đầu phân công công việc cho nhóm phụ nữ.
Mọi người tản ra, vóc dáng của Đàm Ngọc Dao lại hiện lên càng rõ ràng, mọi người ở xung quanh cũng vô cùng tò mò mà đưa mắt suy xét cô.
“Đây không phải là thỏi vàng của nhà lão Đàm sao? Sao thế này, đây là ăn đết nghèo rồi cũng phải ra ngoài đi làm công sao?”
Người đầu tiên lên tiếng chính là Lưu Mỹ Lệ, chồng của cô ta là em trai của đại đội trưởng.
Lúc bình thường ở trong thôn cũng rất đắc chí, trong lòng cũng không đến nỗi xấu xa như thế, chỉ là lời nói có chút khó nghe mà thôi.
Trương Tiểu Lệ tức giận muốn đi qua, Đàm Ngọc Dao vội kéo bà lại, ngẩng đầu nặn ra một nụ cười gượng gạo.
“Trước kia chưa hiểu chuyện, để cho các thím phải chê cười rồi. Lần trước bị đập trúng đầu nên cũng trở nên hiểu biết hơn, ba và anh trai đều phải đi làm công, nào có đạo lý nào con lại ở nhà ăn không ngồi rồi. Nên bây giờ mới muốn nhờ thím Trương đưa con đến làm việc.”
Nghe Đàm Ngọc Dao nói chuyện, mọi người ở xung quanh kinh ngạc đến mức răng cũng muốn rơi xuống đất.
Cô gái nhỏ trước mặt chính là một nhân vật ngang ngược có tiếng ở trong thôn, hôm nay lại đột nhiên ăn nói nhỏ nhẹ lại tỏ vẻ đã thông suốt. Còn cười, chờ đã, đó là cười sao?
“Nói là hiểu chuyện rồi, ai mà biết được chứ! Hiểu chuyện thì đã có thể khạc ra được số lương thực đã ăn nhiều năm như vậy sao? Thật là nghĩ đến lại đau lòng, đã lãng phí biết bao nhiêu là lương thực! đúng là một đứa phá sản mà! Thảo nào ăn đến mức mập như thế!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người phụ nữ đang nói chuyện cũng hơi mập một chút, người này Đàm Ngọc Dao có quen biết, chính là người thích lợi dụng người khác nổi tiếng nhất trong thôn, Phùng Tam Muội.
“Thím Phùng, chuột ở nhà bà chắc chắn đều là chó đang bắt hả?
“Nhà tôi làm gì có chó?”
Phùng Tam Muội cũng không xoay người qua mà khom lưng xuống, người xung quanh nghe hiểu được đều cười phá lên.
“Nói bà chính là bắt chó đi cày đấy! ha ha ha ha …”
“Người ta ăn cơm nhà bà sao, cần bả phải lắm lời sao. Không phải bắt chó đi cày vậy thì xen vào chuyện của người khác làm gì?”
Trương Tiểu Lệ nói xong câu đó thì kéo Đàm Ngọc Dao chen đến phía trước để đăng ký, cũng là có duyên. Trương Tiểu Lệ và cô đến cùng nhau, phân cùng một miếng đất.
Lần trước chỉ lo đưa cơm, miếng rẫy bắp này đối với Đàm Ngọc Dao mà nói chính là một chướng ngại vật. Còn hiện tại thì cô đã thấy được công điểm đỏ thắm đang vẫy gọi cô.
Trương Tiểu Lệ nhìn dáng vẻ hưng phấn của cô, cũng cười cười lắc đầu. Một lát nữa là cười không nổi rồi!
Hai người phân một người một bên xong thì bắt đầu làm việc.
Đàm Ngọc Dao chuẩn bị rất đầy đủ. Áo dài tay và bao tay, trên cổ còn vắt một chiếc khăn để lau mồ hôi. Lá bắp cơ bản là không thể quét được đến cô. Từng trái bắp được bẻ xuống ném lên mặt đất. Ném được nhiều rồi, tay cũng bắt đầu mềm nhũng ra, cô cũng không có than khổ, cố gắng chịu đựng mà bẻ hết một luống.
Vốn muốn tìm một chỗ để ngồi xuống uống chút nước, nhưng thấy thím Trương đã bẻ đến luống thứ hai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro