[Thập Niên 70] Nhật Ký Giảm Béo Của Hồ Yêu
Hoa Chị Em Được...
Đâu Bất Điệu Đích Bình Quả
2024-10-30 10:52:38
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đàm Thanh Sơn nói một hồi cũng nguôi giận, lại đến hỏi cô có đau hay không?
“Đau!”
Đàm Ngọc Dao ngẩng đầu, trong mắt đầy những giọt nước mắt trong suốt.
Thực sự là rất đau!
Nghe thấy em gái kêu đau, Đàm Thanh Sơn nói không cho cô đi vác bất cứ thứ gì nữa. Sau khi nhìn thấy quyển sổ nhỏ ghi chú lương thực chi chép lại số cân em gái vác về, liền vội vàng giục cô về nhà.
Đàm Ngọc Dao vẫn còn nhớ những bắp ngô mà cô bẻ xuống. Đàm Thanh Sơn đồng ý đợi đến khi sắp tan làm sẽ gọi thêm ba đi chọn rồi mang về thôn cho cô.
Cô đành miễn cưỡng về nhà.
Tâm trạng chán chường sau khi nhìn thấy từ 6 chuyển thành 9, bỗng nhiên từ âm u chuyển nắng. Ngày mai, chờ ngày mai tự mình tùy ý làm một nhiệm vụ, là có thể tích lũy được mười công điểm rồi.
Nhưng mà, công việc bẻ bắp thực sự vượt quá khả năng của người thường. “Thân thể nhỏ bé” này của mình vẫn là không nên đi nữa.
Không thì, đợi bẻ bắp xong, thử đi tách hạt ngô?
Công việc đó, trong ký ức của bản thân cô đã từng thấy qua. Một nhóm phụ nữ ngồi trên một đống ngô cao, phía trước mỗi người có một cái túi. Tay cầm bắp ngô cứ chà xát như vậy là đã được một đống hạt ngô rồi.
Rõ ràng là nhẹ nhàng hơn nhiều so với việc bẻ ngô này rồi.
Nhưng, mấy lần chịu buồn bực, cô cũng biết nhiệm vụ của hệ thống này không đơn giản như vậy. Một túi là 3 công điểm, nhiều hơn bẻ ngô một công điểm. Vậy thì, công việc này khó khăn ở đâu?
Nghĩ nửa ngày cũng không hiểu, tạm thời bỏ qua một bên. Đằng nào bẻ ngô xong còn phải phải phơi nắng một thời gian mới tách hạt, đến lúc đó nói sau.
Bây giờ, phải suy nghĩ xem làm thế nào để nói chuyện với hai người đàn ông trong gia đình. Vừa rồi ý của anh trai, rõ ràng chính là muốn sau mùa thu mới tính. Đánh thì chắc chắn sẽ không đánh, nhưng mà nhất định sẽ bị bắt đi học lớp giáo dục.
Nghĩ đến mà đau đầu.
Đàm Ngọc Dao di chuyển hai cái chân nặng nề, đi vào trong phòng. Định giả vờ ngủ. Ai ngờ do quá sức mệt mỏi, cứ vậy mà thật sự ngủ thiếp đi.
Đang lúc ngủ ngon, lại nghe thấy một giọng nói cứ văng vẳng bên tai. Liên tục hỏi cô ấy liệu có chấp nhận không, rất ồn ào. Cô chỉ nghĩ mình đang mơ, ậm ừ chấp nhận, lăn qua lăn lại ngủ tiếp.
Thất Vĩ: “ Cái này không thể trách tôi ....”
Đợi ngày hôm sau Đàm Ngọc Dao tỉnh dậy, muốn xem lại công điểm của mình lại phát hiện giao diện nhiệm vụ biến thành màu xám. Chỉ có nhặt phân bò vẫn còn sáng.
“Thất Vĩ đây là chuyện gì vậy?!”
“Cô quên rồi sao? Chính cô từng đồng ý, một ngày ít nhất hoàn thành ba nhiệm vụ. Nhưng hôm qua cô mới chỉ hoàn thành hai. Tôi đã nhắc nhở cô rồi, Nhưng mà cô không có phản ứng. Vậy nên chỉ có thể chấp nhận nhiệm vụ trừng phạt rồi.
Đàm Ngọc Dao lúc này mới mơ hồ nhớ lại, tối hôm qua hình như thực sự có nói chấp nhận.
Nhưng lúc đó có ma mới biết nói đến lại là chấp nhận nhiệm vụ trừng phạt.
“Nhiệm vụ trừng phạt chính là nhặt phân bò? Không hoàn thành thì sẽ ra sao?”
“Yên tâm, hệ thống không có hình phạt thể xác. Chỉ trừ hết tất cả công điểm hiện tại.”
Đàm Ngọc Dao: “...”
Cô thà chấp nhận hình phạt thể xác. Để cô đi nhặt phân bò đối với cô rõ ràng là hình phạt cả về thể xác và tinh thần.
Nhưng người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Để không mất 9 điểm, cô chỉ có thể thỏa hiệp.
Trong làng có khoảng năm hoặc sáu con bò, không nuôi chung với nhau, chúng được tách ra, mấy nhà cùng nuôi chung một con. Đàm Ngọc Dao tay cầm một cái túi chạy từ đầu làng đến cuối làng, nhặt được gần 20 khối, thì gặp phải rắc rối.
Cô ta là Lý Yên.
Nói đến thì, cô gái này cũng khá là giống cô. Vừa mập lại vừa lười, cũng là có tiếng vang xa. Đã 19 tuổi rồi, mà đến một bà mối cũng không đến nhà.
Thanh danh của cô ấy còn không bằng Đàm Ngọc Dao, hơn nửa nguyên nhân là do ba mẹ cô ấy. Năm xưa giống như côn trùng hút máu bám lấy một nhà đại ca của mình, chờ người già trong nhà qua đời, sau khi phân chia nhà, còn muốn mang theo gia đình đi đánh gió thu* .
*打秋风Đánh gió thu: Đề cập đến việc đòi tài sản từ người khác dưới nhiều chiêu bài, dưới nhiều danh nghĩa khác nhau.
Trong thôn không ai coi trọng nhà cô ta. Có ba mẹ như vậy, Lý Yến coi như không gả được cho ai. Cô đành đặt hết tâm trí vào Đàm Thanh Sơn. Đàm Ngọc Dao với cô ta có kém gì nhau, Ngọc Dao ở nhà có thể ăn ngon, uống ngon, bản thân cô ta gả qua đó cũng được như vậy.
Hơn nữa, có em gái Như Đàm Ngọc Dao, Đàm Thanh Sơn có thể hỏi cưới người vợ như thế nào chứ. Cô ta đồng ý gả, gia đình đó cũng nên thắp hương cảm tạ rồi.
Đàm Thanh Sơn nói một hồi cũng nguôi giận, lại đến hỏi cô có đau hay không?
“Đau!”
Đàm Ngọc Dao ngẩng đầu, trong mắt đầy những giọt nước mắt trong suốt.
Thực sự là rất đau!
Nghe thấy em gái kêu đau, Đàm Thanh Sơn nói không cho cô đi vác bất cứ thứ gì nữa. Sau khi nhìn thấy quyển sổ nhỏ ghi chú lương thực chi chép lại số cân em gái vác về, liền vội vàng giục cô về nhà.
Đàm Ngọc Dao vẫn còn nhớ những bắp ngô mà cô bẻ xuống. Đàm Thanh Sơn đồng ý đợi đến khi sắp tan làm sẽ gọi thêm ba đi chọn rồi mang về thôn cho cô.
Cô đành miễn cưỡng về nhà.
Tâm trạng chán chường sau khi nhìn thấy từ 6 chuyển thành 9, bỗng nhiên từ âm u chuyển nắng. Ngày mai, chờ ngày mai tự mình tùy ý làm một nhiệm vụ, là có thể tích lũy được mười công điểm rồi.
Nhưng mà, công việc bẻ bắp thực sự vượt quá khả năng của người thường. “Thân thể nhỏ bé” này của mình vẫn là không nên đi nữa.
Không thì, đợi bẻ bắp xong, thử đi tách hạt ngô?
Công việc đó, trong ký ức của bản thân cô đã từng thấy qua. Một nhóm phụ nữ ngồi trên một đống ngô cao, phía trước mỗi người có một cái túi. Tay cầm bắp ngô cứ chà xát như vậy là đã được một đống hạt ngô rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rõ ràng là nhẹ nhàng hơn nhiều so với việc bẻ ngô này rồi.
Nhưng, mấy lần chịu buồn bực, cô cũng biết nhiệm vụ của hệ thống này không đơn giản như vậy. Một túi là 3 công điểm, nhiều hơn bẻ ngô một công điểm. Vậy thì, công việc này khó khăn ở đâu?
Nghĩ nửa ngày cũng không hiểu, tạm thời bỏ qua một bên. Đằng nào bẻ ngô xong còn phải phải phơi nắng một thời gian mới tách hạt, đến lúc đó nói sau.
Bây giờ, phải suy nghĩ xem làm thế nào để nói chuyện với hai người đàn ông trong gia đình. Vừa rồi ý của anh trai, rõ ràng chính là muốn sau mùa thu mới tính. Đánh thì chắc chắn sẽ không đánh, nhưng mà nhất định sẽ bị bắt đi học lớp giáo dục.
Nghĩ đến mà đau đầu.
Đàm Ngọc Dao di chuyển hai cái chân nặng nề, đi vào trong phòng. Định giả vờ ngủ. Ai ngờ do quá sức mệt mỏi, cứ vậy mà thật sự ngủ thiếp đi.
Đang lúc ngủ ngon, lại nghe thấy một giọng nói cứ văng vẳng bên tai. Liên tục hỏi cô ấy liệu có chấp nhận không, rất ồn ào. Cô chỉ nghĩ mình đang mơ, ậm ừ chấp nhận, lăn qua lăn lại ngủ tiếp.
Thất Vĩ: “ Cái này không thể trách tôi ....”
Đợi ngày hôm sau Đàm Ngọc Dao tỉnh dậy, muốn xem lại công điểm của mình lại phát hiện giao diện nhiệm vụ biến thành màu xám. Chỉ có nhặt phân bò vẫn còn sáng.
“Thất Vĩ đây là chuyện gì vậy?!”
“Cô quên rồi sao? Chính cô từng đồng ý, một ngày ít nhất hoàn thành ba nhiệm vụ. Nhưng hôm qua cô mới chỉ hoàn thành hai. Tôi đã nhắc nhở cô rồi, Nhưng mà cô không có phản ứng. Vậy nên chỉ có thể chấp nhận nhiệm vụ trừng phạt rồi.
Đàm Ngọc Dao lúc này mới mơ hồ nhớ lại, tối hôm qua hình như thực sự có nói chấp nhận.
Nhưng lúc đó có ma mới biết nói đến lại là chấp nhận nhiệm vụ trừng phạt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhiệm vụ trừng phạt chính là nhặt phân bò? Không hoàn thành thì sẽ ra sao?”
“Yên tâm, hệ thống không có hình phạt thể xác. Chỉ trừ hết tất cả công điểm hiện tại.”
Đàm Ngọc Dao: “...”
Cô thà chấp nhận hình phạt thể xác. Để cô đi nhặt phân bò đối với cô rõ ràng là hình phạt cả về thể xác và tinh thần.
Nhưng người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Để không mất 9 điểm, cô chỉ có thể thỏa hiệp.
Trong làng có khoảng năm hoặc sáu con bò, không nuôi chung với nhau, chúng được tách ra, mấy nhà cùng nuôi chung một con. Đàm Ngọc Dao tay cầm một cái túi chạy từ đầu làng đến cuối làng, nhặt được gần 20 khối, thì gặp phải rắc rối.
Cô ta là Lý Yên.
Nói đến thì, cô gái này cũng khá là giống cô. Vừa mập lại vừa lười, cũng là có tiếng vang xa. Đã 19 tuổi rồi, mà đến một bà mối cũng không đến nhà.
Thanh danh của cô ấy còn không bằng Đàm Ngọc Dao, hơn nửa nguyên nhân là do ba mẹ cô ấy. Năm xưa giống như côn trùng hút máu bám lấy một nhà đại ca của mình, chờ người già trong nhà qua đời, sau khi phân chia nhà, còn muốn mang theo gia đình đi đánh gió thu* .
*打秋风Đánh gió thu: Đề cập đến việc đòi tài sản từ người khác dưới nhiều chiêu bài, dưới nhiều danh nghĩa khác nhau.
Trong thôn không ai coi trọng nhà cô ta. Có ba mẹ như vậy, Lý Yến coi như không gả được cho ai. Cô đành đặt hết tâm trí vào Đàm Thanh Sơn. Đàm Ngọc Dao với cô ta có kém gì nhau, Ngọc Dao ở nhà có thể ăn ngon, uống ngon, bản thân cô ta gả qua đó cũng được như vậy.
Hơn nữa, có em gái Như Đàm Ngọc Dao, Đàm Thanh Sơn có thể hỏi cưới người vợ như thế nào chứ. Cô ta đồng ý gả, gia đình đó cũng nên thắp hương cảm tạ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro