[Thập Niên 70] Nhật Ký Giảm Béo Của Hồ Yêu
Nhiệm vụ không...
Đâu Bất Điệu Đích Bình Quả
2024-10-30 10:52:38
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sờ sờ cái chiếu trúc châm chích bên dưới người, Đàm Ngọc Dao rõ ràng ý thức được bản thân thật sự phải sinh sống ở cái thời đại thiếu quần thiếu áo thiếu thức ăn này rồi.
Thời kỳ những năm bảy mươi, cô hầu như không có chút ấn tượng nào cả. Chỉ là hồi còn nhỏ đã được nghe ông bà nội kể qua. Không có tác dụng gì đối với cô của thời điểm này cả.
Lúc này, cô có hai mục tiêu.
Một là giảm cân, hai là để cho ba và anh trai được ăn no.
Lượng lương thực tinh mà nguyên thân ăn mỗi tháng đổi thành lương thực phụ có thể đủ để cho hai lao động chính trong nhà được ăn no. Hơn nữa lương thực phụ cũng chẳng kém lương thực tinh điểm nào cả, không biết là ở thời hiện đại đều coi trọng dưỡng sinh gì đấy, toàn ăn lương thực phụ hay sao.
Hiện tại đang là giữa tháng tám, cũng đã đến mùa đậu phộng ở trong đội, thời tiết nóng nực cực độ, phải đi ra ruộng đồng để đào đất cả một ngày. Chỉ là tưởng tượng thôi cũng biết là vất vả vô cùng. Bản thân đã không giúp được việc gì, chí ít cũng nên giảm bớt lại chút khẩu phần ăn uống.
Trong đầu nghĩ một đống những việc linh ta linh tinh, Đàm Ngọc Dao đột nhiên ở trong lòng đặt câu hỏi: “Thất Vĩ, mày có biết bây giờ tao nặng bao nhiêu cân không?”
Cô vừa mới hỏi xong, ở trước mặt liền hiện ra một vầng sáng chói, dọa cô nhảy dựng lên.
Thông tin cá nhân
Họ và tên: Đàm Ngọc Dao
Tuổi tác: 15
Chiều cao: 163 cm ( Vẫn còn có thể tiếp tục tăng chiều cao)
Cân nặng: 133kg ( cân nặng vượt quá tiêu chuẩn một cách nghiêm trọng)
133!!!
Không thể không nói nguyên thân cũng là một người tài giỏi, có thể ở niên đại nặng tới mức như vậy. Người bình thường nhất định không thể làm nổi.
May mắn là bản thân hiện tại có hệ thống này, một ngày nếu như có thể giảm được nửa cân, muốn trở nên gầy hơn cũng không phải việc khó khăn gì.
Đàm Ngọc Dao ảo tưởng vô cùng tốt đẹp.
Thế nhưng, trên thế giới này lấy đâu ra chuyện tốt như thế chứ…
Ngày thứ hai đợi lúc cô tỉnh lại, mặt trời đã chiếu cao quá đầu rồi. Bên ngoài im lặng tĩnh mịch, hai ba con họ có lẽ đã đi làm việc rồi.
Lúc bấy giờ cô mới nhìn rõ được cách bài trí của căn phòng.
Căn phòng rất nhỏ, khoảng từ 8 tới 9 mét vuông. Chỉ có một ô cửa sổ trên tường đối diện với cái giường nằm, ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào trong, quét đi sự u ám bên trong căn phòng.
Cái giường của cô cũng không được tính là một cái giường, chỉ là mấy tấm gỗ dựa trên tường xếp lại với nhau, kê thêm một cái đệm giường, sau đó trải thêm một tấm chiếu trúc mà thôi. Trong phòng còn có một cái bàn, trên bàn có một cái hòm gỗ chứa đựng tất cả những bộ quần áo mà nguyên thân có.
Đàm Ngọc Dao dè dặt cẩn thận từng bước một đi xuống giường, đi đôi dép cao su ra khỏi phòng. Cô ở trong căn phòng phía Tây, đối diện chính là phòng bếp. Kêu lên hai tiếng, trong nhà không có ai đáp lời. Đi tới phòng bếp nhìn thấy cái nồi đang được đậy nắp, Đàm Ngọc Dao vừa đi vào liền ngửi được mùi thơm của cháo.
Nhẫn nhịn lại cơn đói cồn cào trong bụng,cô, súc qua miệng mấy cái. Sau đó lại đi ra khe suối ở sau nhà rửa mặt. Lúc này mới quay trở về phòng bếp múc một bát cháo.
Không có món ăn kèm cô liền dựa theo trí nhớ từ trong cái hũ bên dưới cái tủ lấy ra hai cây đậu đũa ngâm chua, một bên lẩm bẩm nói đây là tiểu long bao, một bên ăn kèm hết bát cháo.
Không nói tới, vừa chua vừa cay ăn kèm với cháo cũng khá ngon đấy chứ.
Lấp đầy cái bụng xong, đã đến lúc nên làm chính sự rồi.
“Thất Vĩ! Mau tới phát nhiệm vụ đi!”
“Chờ một lát.”
Sờ sờ cái chiếu trúc châm chích bên dưới người, Đàm Ngọc Dao rõ ràng ý thức được bản thân thật sự phải sinh sống ở cái thời đại thiếu quần thiếu áo thiếu thức ăn này rồi.
Thời kỳ những năm bảy mươi, cô hầu như không có chút ấn tượng nào cả. Chỉ là hồi còn nhỏ đã được nghe ông bà nội kể qua. Không có tác dụng gì đối với cô của thời điểm này cả.
Lúc này, cô có hai mục tiêu.
Một là giảm cân, hai là để cho ba và anh trai được ăn no.
Lượng lương thực tinh mà nguyên thân ăn mỗi tháng đổi thành lương thực phụ có thể đủ để cho hai lao động chính trong nhà được ăn no. Hơn nữa lương thực phụ cũng chẳng kém lương thực tinh điểm nào cả, không biết là ở thời hiện đại đều coi trọng dưỡng sinh gì đấy, toàn ăn lương thực phụ hay sao.
Hiện tại đang là giữa tháng tám, cũng đã đến mùa đậu phộng ở trong đội, thời tiết nóng nực cực độ, phải đi ra ruộng đồng để đào đất cả một ngày. Chỉ là tưởng tượng thôi cũng biết là vất vả vô cùng. Bản thân đã không giúp được việc gì, chí ít cũng nên giảm bớt lại chút khẩu phần ăn uống.
Trong đầu nghĩ một đống những việc linh ta linh tinh, Đàm Ngọc Dao đột nhiên ở trong lòng đặt câu hỏi: “Thất Vĩ, mày có biết bây giờ tao nặng bao nhiêu cân không?”
Cô vừa mới hỏi xong, ở trước mặt liền hiện ra một vầng sáng chói, dọa cô nhảy dựng lên.
Thông tin cá nhân
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Họ và tên: Đàm Ngọc Dao
Tuổi tác: 15
Chiều cao: 163 cm ( Vẫn còn có thể tiếp tục tăng chiều cao)
Cân nặng: 133kg ( cân nặng vượt quá tiêu chuẩn một cách nghiêm trọng)
133!!!
Không thể không nói nguyên thân cũng là một người tài giỏi, có thể ở niên đại nặng tới mức như vậy. Người bình thường nhất định không thể làm nổi.
May mắn là bản thân hiện tại có hệ thống này, một ngày nếu như có thể giảm được nửa cân, muốn trở nên gầy hơn cũng không phải việc khó khăn gì.
Đàm Ngọc Dao ảo tưởng vô cùng tốt đẹp.
Thế nhưng, trên thế giới này lấy đâu ra chuyện tốt như thế chứ…
Ngày thứ hai đợi lúc cô tỉnh lại, mặt trời đã chiếu cao quá đầu rồi. Bên ngoài im lặng tĩnh mịch, hai ba con họ có lẽ đã đi làm việc rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc bấy giờ cô mới nhìn rõ được cách bài trí của căn phòng.
Căn phòng rất nhỏ, khoảng từ 8 tới 9 mét vuông. Chỉ có một ô cửa sổ trên tường đối diện với cái giường nằm, ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào trong, quét đi sự u ám bên trong căn phòng.
Cái giường của cô cũng không được tính là một cái giường, chỉ là mấy tấm gỗ dựa trên tường xếp lại với nhau, kê thêm một cái đệm giường, sau đó trải thêm một tấm chiếu trúc mà thôi. Trong phòng còn có một cái bàn, trên bàn có một cái hòm gỗ chứa đựng tất cả những bộ quần áo mà nguyên thân có.
Đàm Ngọc Dao dè dặt cẩn thận từng bước một đi xuống giường, đi đôi dép cao su ra khỏi phòng. Cô ở trong căn phòng phía Tây, đối diện chính là phòng bếp. Kêu lên hai tiếng, trong nhà không có ai đáp lời. Đi tới phòng bếp nhìn thấy cái nồi đang được đậy nắp, Đàm Ngọc Dao vừa đi vào liền ngửi được mùi thơm của cháo.
Nhẫn nhịn lại cơn đói cồn cào trong bụng,cô, súc qua miệng mấy cái. Sau đó lại đi ra khe suối ở sau nhà rửa mặt. Lúc này mới quay trở về phòng bếp múc một bát cháo.
Không có món ăn kèm cô liền dựa theo trí nhớ từ trong cái hũ bên dưới cái tủ lấy ra hai cây đậu đũa ngâm chua, một bên lẩm bẩm nói đây là tiểu long bao, một bên ăn kèm hết bát cháo.
Không nói tới, vừa chua vừa cay ăn kèm với cháo cũng khá ngon đấy chứ.
Lấp đầy cái bụng xong, đã đến lúc nên làm chính sự rồi.
“Thất Vĩ! Mau tới phát nhiệm vụ đi!”
“Chờ một lát.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro