Thập Niên 70 : Nhật Ký Hóng Truyện Của Nữ Phụ
Biết Lỗi
Lạc Tân
2024-11-20 08:38:37
Tâm trạng Thạch Lập Hạ hết sức rối bời, nhưng trên mặt lại không hề biểu lộ.
Đã đến nước này rồi, Thạch Lập Hạ cũng không sợ chút chuyện này nữa.
Hơn nữa, cô bé đã được tìm thấy, bà cụ không nên gặp nguy hiểm như trong nguyên tác, cô cũng chỉ cần chăm sóc cô bé một thời gian ngắn. Giúp đỡ gia đình nhà khoa học lớn cũng đồng nghĩa với việc cô đang góp phần cống hiến cho đất nước, thành quả nghiên cứu cũng có mồ hôi nước mắt của chính mình.
"Bà ơi, nếu bà tin tưởng thì cứ gửi Tâm Tâm về nhà cháu trước, dù sao cháu cũng không có việc làm, có thời gian chăm sóc. Khi nào bà khỏe lại, cháu sẽ đưa cô bé về nhà."
Thạch Lập Hạ quay sang đứa trẻ bên cạnh nói: "Tâm Tâm, bà bị bệnh rồi, cháu ở với dì mấy ngày này nhé? Nhà dì còn có ba anh trai, cháu có thể chơi với các anh."
Tâm Tâm ngẩng cao đầu, nhìn lại bà, lắc đầu lia lịa:
"Bà bị bệnh rồi, Tâm Tâm không rời bà đâu, Tâm Tâm muốn chăm sóc bà."
Bà cụ lập tức đỏ hoe mắt: “Tâm Tâm quả là cháu ngoan của bà, bà khỏe mạnh lắm, không cần Tâm Tâm chăm sóc đâu."
Tâm Tâm lại ngoan cố nắm lấy tay bà cụ, cái đầu be bé nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay bà, mắt nhìn sang cánh tay bên kia đang cắm kim truyền nước biển của bà
"Tâm Tâm nhớ bà, nhớ lắm, Tâm Tâm muốn ở bên bà, không đi đâu hết."
"Cháu ngoan của bà, bà cũng nhớ cháu!"
Bà cụ vừa xúc động vừa vui mừng, nhìn Thạch Lập Hạ với ánh mắt càng thêm hiền từ.
"Đồng chí Thạch, cảm ơn cháu, thực sự rất cảm ơn cháu. Cháu không biết đâu, đây là lần đầu tiên bà nghe Tâm Tâm nói nhiều như vậy, trước đây bà còn lo lắng con bé không giống như những đứa trẻ bình thường, giờ thì không còn lo lắng gì nữa. Thật tốt, thật quá là tốt."
Bà cụ vốn còn đang lo sợ, nhưng sau khi nhìn thấy cháu gái sau một phen hoảng loạn bỗng chịu mở lời, nói chuyện còn rất hay, khiến bà thấy vui sướиɠ vô cùng.
Đứa trẻ đã ba tuổi rưỡi rồi, lẽ ra cũng có thể nói được nhiều chữ, nhưng nó chỉ biết gọi người. Bà ấy nói chuyện với nó mà nó cũng không mấy quan tâm, luôn sống trong thế giới của riêng mình.
Thím Vương cũng vui mừng theo: "Không ngờ trong họa lại có phúc, trước đây tôi còn lo con bé không biết nói, giờ thì hết lo rồi."
Trẻ con phát triển có sớm có muộn, ai cũng hiểu nhưng đến lượt con nhà mình thì lại lo lắng.
"Tâm Tâm, sau này không được chạy lung tung nữa nhé. Bên ngoài có kẻ xấu, lần sau mà cháu còn lén lút chạy ra ngoài, có thể sẽ không bao giờ gặp lại bà nữa đâu."
Thạch Lập Hạ xoa đầu đứa trẻ, nghiêm túc nói.
"Tâm Tâm sẽ ngoan ngoãn, Tâm Tâm sẽ không dám nữa đâu."
Tâm Tâm ngoan ngoãn trả lời, dáng người nhỏ xíu lắc qua lắc lại, rõ ràng là biết mình đã làm sai, cảm thấy ngại ngùng.
Thạch Lập Hạ tò mò hỏi: "Tâm Tâm, cháu đi từ nhà đến cửa hàng bách hóa bằng cách nào?"
"Cháu đi xe buýt số 7."
Thím Vương vỗ đùi thật mạnh: "Đúng như tôi đoán, con bé này thông minh quá, xe buýt số 7 là xe buýt đi từ chỗ chúng tôi đến cửa hàng bách hóa."
“Cách đây nửa năm mẹ nó đã đưa nó đến cửa hàng bách hóa một lần, không ngờ nó lại nhớ."
Bà cụ cũng rất ngạc nhiên, bình thường đứa trẻ này tuy trông đáng yêu nhưng không có vẻ lanh lợi, lớn thế này mà nói chuyện cũng không giỏi.
Thím Vương: "Cha mẹ của Tâm Tâm đều thông minh, đặc biệt là cha nó, lớn bằng Tâm Tâm đã biết rất nhiều chữ rồi, Tâm Tâm chắc chắn cũng không kém đâu. Có lẽ do con bé quá thông minh nên mới không thích chơi với những đứa trẻ cùng trang lứa."
Thạch Lập Hạ hoàn toàn đồng ý, Tâm Tâm là đứa trẻ thông minh nhất trong số những đứa trẻ được gia đình nuôi dưỡng, mười hai tuổi đã vào lớp chọn.
Sau đó, sự nghiệp của Tâm Tâm phát triển thuận lợi, bước vào lĩnh vực hàng không để nghiên cứu, đóng góp to lớn cho sự nghiệp hàng không của đất nước, tuổi còn trẻ đã đảm nhận trọng trách.
Lúc này, Tâm Tâm vẫn là một cô bé đáng yêu, cô bé nhìn Thạch Lập Hạ với vẻ mặt đầy mong đợi: "Sau này Tâm Tâm có thể đến gặp dì không?"
"Tất nhiên rồi, nhưng không được tự ý chạy đến một mình, phải nhờ bà hoặc người lớn quen thuộc đưa đến."
Tâm Tâm gật đầu lia lịa, giơ ngón út của mình lên.
Thạch Lập Hạ cười, cũng giơ ngón út móc nghoéo với Tâm Tâm: "Móc ngoéo, hứa một trăm năm không thay đổi."
Tâm Tâm không muốn rời xa bà ngoại đang ốm, tuy rằng lòng hiếu thảo này rất cảm động nhưng điều kiện thực tế vẫn không cho phép.
Thím Vương buồn bã nói: "Bệnh viện người ra kẻ vào, cho cô bé ở đây cũng không ổn, vẫn nên đưa về nhà đi."
Bệnh viện nhân dân nơi bà cụ nằm có giường bệnh đã chật kín, thậm chí có người phải ngủ ở hành lang.
Phòng bệnh hiện tại của bà cụ là phòng bốn người, đã ở kín chỗ, còn có người nhà trực đêm, môi trường khá ồn ào.
Đã đến nước này rồi, Thạch Lập Hạ cũng không sợ chút chuyện này nữa.
Hơn nữa, cô bé đã được tìm thấy, bà cụ không nên gặp nguy hiểm như trong nguyên tác, cô cũng chỉ cần chăm sóc cô bé một thời gian ngắn. Giúp đỡ gia đình nhà khoa học lớn cũng đồng nghĩa với việc cô đang góp phần cống hiến cho đất nước, thành quả nghiên cứu cũng có mồ hôi nước mắt của chính mình.
"Bà ơi, nếu bà tin tưởng thì cứ gửi Tâm Tâm về nhà cháu trước, dù sao cháu cũng không có việc làm, có thời gian chăm sóc. Khi nào bà khỏe lại, cháu sẽ đưa cô bé về nhà."
Thạch Lập Hạ quay sang đứa trẻ bên cạnh nói: "Tâm Tâm, bà bị bệnh rồi, cháu ở với dì mấy ngày này nhé? Nhà dì còn có ba anh trai, cháu có thể chơi với các anh."
Tâm Tâm ngẩng cao đầu, nhìn lại bà, lắc đầu lia lịa:
"Bà bị bệnh rồi, Tâm Tâm không rời bà đâu, Tâm Tâm muốn chăm sóc bà."
Bà cụ lập tức đỏ hoe mắt: “Tâm Tâm quả là cháu ngoan của bà, bà khỏe mạnh lắm, không cần Tâm Tâm chăm sóc đâu."
Tâm Tâm lại ngoan cố nắm lấy tay bà cụ, cái đầu be bé nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay bà, mắt nhìn sang cánh tay bên kia đang cắm kim truyền nước biển của bà
"Tâm Tâm nhớ bà, nhớ lắm, Tâm Tâm muốn ở bên bà, không đi đâu hết."
"Cháu ngoan của bà, bà cũng nhớ cháu!"
Bà cụ vừa xúc động vừa vui mừng, nhìn Thạch Lập Hạ với ánh mắt càng thêm hiền từ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đồng chí Thạch, cảm ơn cháu, thực sự rất cảm ơn cháu. Cháu không biết đâu, đây là lần đầu tiên bà nghe Tâm Tâm nói nhiều như vậy, trước đây bà còn lo lắng con bé không giống như những đứa trẻ bình thường, giờ thì không còn lo lắng gì nữa. Thật tốt, thật quá là tốt."
Bà cụ vốn còn đang lo sợ, nhưng sau khi nhìn thấy cháu gái sau một phen hoảng loạn bỗng chịu mở lời, nói chuyện còn rất hay, khiến bà thấy vui sướиɠ vô cùng.
Đứa trẻ đã ba tuổi rưỡi rồi, lẽ ra cũng có thể nói được nhiều chữ, nhưng nó chỉ biết gọi người. Bà ấy nói chuyện với nó mà nó cũng không mấy quan tâm, luôn sống trong thế giới của riêng mình.
Thím Vương cũng vui mừng theo: "Không ngờ trong họa lại có phúc, trước đây tôi còn lo con bé không biết nói, giờ thì hết lo rồi."
Trẻ con phát triển có sớm có muộn, ai cũng hiểu nhưng đến lượt con nhà mình thì lại lo lắng.
"Tâm Tâm, sau này không được chạy lung tung nữa nhé. Bên ngoài có kẻ xấu, lần sau mà cháu còn lén lút chạy ra ngoài, có thể sẽ không bao giờ gặp lại bà nữa đâu."
Thạch Lập Hạ xoa đầu đứa trẻ, nghiêm túc nói.
"Tâm Tâm sẽ ngoan ngoãn, Tâm Tâm sẽ không dám nữa đâu."
Tâm Tâm ngoan ngoãn trả lời, dáng người nhỏ xíu lắc qua lắc lại, rõ ràng là biết mình đã làm sai, cảm thấy ngại ngùng.
Thạch Lập Hạ tò mò hỏi: "Tâm Tâm, cháu đi từ nhà đến cửa hàng bách hóa bằng cách nào?"
"Cháu đi xe buýt số 7."
Thím Vương vỗ đùi thật mạnh: "Đúng như tôi đoán, con bé này thông minh quá, xe buýt số 7 là xe buýt đi từ chỗ chúng tôi đến cửa hàng bách hóa."
“Cách đây nửa năm mẹ nó đã đưa nó đến cửa hàng bách hóa một lần, không ngờ nó lại nhớ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà cụ cũng rất ngạc nhiên, bình thường đứa trẻ này tuy trông đáng yêu nhưng không có vẻ lanh lợi, lớn thế này mà nói chuyện cũng không giỏi.
Thím Vương: "Cha mẹ của Tâm Tâm đều thông minh, đặc biệt là cha nó, lớn bằng Tâm Tâm đã biết rất nhiều chữ rồi, Tâm Tâm chắc chắn cũng không kém đâu. Có lẽ do con bé quá thông minh nên mới không thích chơi với những đứa trẻ cùng trang lứa."
Thạch Lập Hạ hoàn toàn đồng ý, Tâm Tâm là đứa trẻ thông minh nhất trong số những đứa trẻ được gia đình nuôi dưỡng, mười hai tuổi đã vào lớp chọn.
Sau đó, sự nghiệp của Tâm Tâm phát triển thuận lợi, bước vào lĩnh vực hàng không để nghiên cứu, đóng góp to lớn cho sự nghiệp hàng không của đất nước, tuổi còn trẻ đã đảm nhận trọng trách.
Lúc này, Tâm Tâm vẫn là một cô bé đáng yêu, cô bé nhìn Thạch Lập Hạ với vẻ mặt đầy mong đợi: "Sau này Tâm Tâm có thể đến gặp dì không?"
"Tất nhiên rồi, nhưng không được tự ý chạy đến một mình, phải nhờ bà hoặc người lớn quen thuộc đưa đến."
Tâm Tâm gật đầu lia lịa, giơ ngón út của mình lên.
Thạch Lập Hạ cười, cũng giơ ngón út móc nghoéo với Tâm Tâm: "Móc ngoéo, hứa một trăm năm không thay đổi."
Tâm Tâm không muốn rời xa bà ngoại đang ốm, tuy rằng lòng hiếu thảo này rất cảm động nhưng điều kiện thực tế vẫn không cho phép.
Thím Vương buồn bã nói: "Bệnh viện người ra kẻ vào, cho cô bé ở đây cũng không ổn, vẫn nên đưa về nhà đi."
Bệnh viện nhân dân nơi bà cụ nằm có giường bệnh đã chật kín, thậm chí có người phải ngủ ở hành lang.
Phòng bệnh hiện tại của bà cụ là phòng bốn người, đã ở kín chỗ, còn có người nhà trực đêm, môi trường khá ồn ào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro