Thập Niên 70 : Nhật Ký Hóng Truyện Của Nữ Phụ
Chồng Cô Đã Về
Lạc Tân
2024-11-20 08:38:37
Cô nhận lấy hộp cơm, cầm trên tay thấy còn hơi nóng, vừa mở ra đã thấy bên trong có hai miếng thịt kho tàu béo ngậy, cùng với rau xanh xào đậu phụ và hai chiếc bánh màn thầu, mùi vị thơm phải biết.
"Anh ăn chưa? Ăn cùng em không?" Thạch Lập Hạ khách sáo nói.
Khuôn mặt Hình Phong hơi động đậy: “Anh ăn rồi, em tự ăn đi."
Thạch Lập Hạ: Cũng không quan tâm đến anh nữa, Hình Phong không chỉ đưa hộp cơm, mà còn không quên mang cho cô một đôi đũa, cô có thể trực tiếp cầm đũa ăn ngay.
Nếu không, lúc này Thạch Lập Hạ còn phải chạy xuống dưới rửa đũa bẩn trong nhà mới có thể ăn cơm, trong nhà không có bát đũa sạch cũng không có nước sạch.
Rõ ràng Hình Phong rất hiểu rõ nguyên thân là người như thế nào, nên đã chuẩn bị sẵn sàng.
Thạch Lập Hạ không khách khí ngồi xuống ăn cơm, mùi vị thức ăn cũng khá ngon, ngon hơn nhiều so với đồ ăn ngoài cô từng ăn.
Hình Phong liếc nhìn căn nhà một lượt, không bừa bộn như anh tưởng tượng, cảm giác kỳ lạ trong lòng càng rõ ràng hơn.
Anh luôn cảm thấy Thạch Lập Hạ hiện tại có chút khác biệt so với trước đây, người vẫn là người đó, ngay cả những động tác nhỏ khi ăn cũng giống hệt, nhưng cảm
“Việc này em tức giận cũng dễ hiểu, nhưng ba đứa trẻ này anh nhất định phải nhận nuôi. Cha của chúng là đội trưởng của anh lúc mới nhập ngũ, anh ấy đã giúp đỡ anh rất nhiều, thậm chí còn cứu mạng anh. Bây giờ con của anh ấy chịu khổ, lại không có người đáng tin cậy nuôi dưỡng, anh không thể khoanh tay đứng nhìn.”
Hình Phong ngồi đối diện với Thạch Lập Hạ, tuy đã xuất ngũ hơn một năm nhưng vẫn giữ thói quen trong quân ngũ, ngồi rất thẳng, hai tay nắm chặt đặt trên đầu gối.
“Em yên tâm, khi bọn trẻ đến sẽ không làm phiền em quá nhiều, anh sẽ tìm cách sắp xếp người chăm sóc chúng. Mỗi tháng bọn trẻ đều có trợ cấp của nhà nước, đủ để nuôi sống chúng, không phải là gánh nặng.”
Thạch Lập Hạ nhướng mày: “Tìm người chăm sóc? Tìm ai?”
Hình Phong : “Em không cần lo lắng, anh sẽ sắp xếp ổn thỏa.”
Thạch Lập Hạ thầm nghĩ hóa ra Hình Phong còn có ý định này, cũng hiểu tại sao trong nguyên tác mẹ Thạch lại có thể đến thành phố. Đoán chừng nguyên thân lấy việc này làm điều kiện để nhận nuôi con, cho mẹ Thạch đến chăm sóc mấy đứa nhỏ.
Làm việc ở nông thôn rất vất vả, mùa vụ cao điểm có thể ví như lột một lớp da. Thanh niên trí thức xuống nông thôn vài năm, trở về đã không còn ra hình người.
Ba đứa trẻ, đứa lớn nhất đã tám tuổi, đứa nhỏ nhất cũng ba tuổi, không cần phải chăm sóc từng li từng tí như lúc mới sanh.
Hiện nay việc nuôi dạy con cái không cầu kỳ như sau này, đa phần đều thả rông, anh trai tám tuổi cũng đã có thể giúp đỡ chăm sóc em trai, như vậy cũng đỡ tốn công sức hơn nhiều.
Hình Phong có mức lương cao, lại thường xuyên đi công tác khắp nơi trên đất nước. Những thứ anh ăn, anh dùng cũng tốt hơn ở nhà gấp nhiều lần, nên đương nhiên mẹ Thạch rất lấy làm vui khi được lên thành phố chăm trẻ.
Hình Phong cũng không ngờ vợ mình lại dám giấu anh đưa con đi, vốn dĩ ban đầu thấy mẹ Thạch đối xử khá tốt với ba đứa trẻ nên anh cũng không có phát hiện ra âm mưu của họ.
“Em có thể chấp nhận ba đứa trẻ đó, nhưng em chỉ có thể đảm bảo sẽ không tùy tiện đánh mắng hay để chúng nhịn đói. Nếu anh còn yêu cầu gì khác thì đừng trông mong vào em.”
Làm mẹ đã khó, làm mẹ kế, mẹ nuôi còn khó khăn hơn.
Dù nhẹ tay hay nặng tay, đều có thể bị hiểu lầm là có ý đồ khác.
Hơn nữa, nguyên thân trước đây còn từng làm loạn, nên càng dễ bị người khác nhìn bằng ánh mắt soi mói hơn.
Thạch Lập Hạ tuyên bố trước để sau này khỏi phải lằng nhằng.
Nhưng Hình Phong đã rất hài lòng với kết quả này rồi.
“Chỉ cần em đồng ý nhận nuôi chúng, sau này toàn bộ tiền lương của anh đều do em quản lý, em muốn tiêu thế nào cũng được, chỉ cần để lại cho anh năm đồng bỏ túi thôi".
"Anh ăn chưa? Ăn cùng em không?" Thạch Lập Hạ khách sáo nói.
Khuôn mặt Hình Phong hơi động đậy: “Anh ăn rồi, em tự ăn đi."
Thạch Lập Hạ: Cũng không quan tâm đến anh nữa, Hình Phong không chỉ đưa hộp cơm, mà còn không quên mang cho cô một đôi đũa, cô có thể trực tiếp cầm đũa ăn ngay.
Nếu không, lúc này Thạch Lập Hạ còn phải chạy xuống dưới rửa đũa bẩn trong nhà mới có thể ăn cơm, trong nhà không có bát đũa sạch cũng không có nước sạch.
Rõ ràng Hình Phong rất hiểu rõ nguyên thân là người như thế nào, nên đã chuẩn bị sẵn sàng.
Thạch Lập Hạ không khách khí ngồi xuống ăn cơm, mùi vị thức ăn cũng khá ngon, ngon hơn nhiều so với đồ ăn ngoài cô từng ăn.
Hình Phong liếc nhìn căn nhà một lượt, không bừa bộn như anh tưởng tượng, cảm giác kỳ lạ trong lòng càng rõ ràng hơn.
Anh luôn cảm thấy Thạch Lập Hạ hiện tại có chút khác biệt so với trước đây, người vẫn là người đó, ngay cả những động tác nhỏ khi ăn cũng giống hệt, nhưng cảm
“Việc này em tức giận cũng dễ hiểu, nhưng ba đứa trẻ này anh nhất định phải nhận nuôi. Cha của chúng là đội trưởng của anh lúc mới nhập ngũ, anh ấy đã giúp đỡ anh rất nhiều, thậm chí còn cứu mạng anh. Bây giờ con của anh ấy chịu khổ, lại không có người đáng tin cậy nuôi dưỡng, anh không thể khoanh tay đứng nhìn.”
Hình Phong ngồi đối diện với Thạch Lập Hạ, tuy đã xuất ngũ hơn một năm nhưng vẫn giữ thói quen trong quân ngũ, ngồi rất thẳng, hai tay nắm chặt đặt trên đầu gối.
“Em yên tâm, khi bọn trẻ đến sẽ không làm phiền em quá nhiều, anh sẽ tìm cách sắp xếp người chăm sóc chúng. Mỗi tháng bọn trẻ đều có trợ cấp của nhà nước, đủ để nuôi sống chúng, không phải là gánh nặng.”
Thạch Lập Hạ nhướng mày: “Tìm người chăm sóc? Tìm ai?”
Hình Phong : “Em không cần lo lắng, anh sẽ sắp xếp ổn thỏa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thạch Lập Hạ thầm nghĩ hóa ra Hình Phong còn có ý định này, cũng hiểu tại sao trong nguyên tác mẹ Thạch lại có thể đến thành phố. Đoán chừng nguyên thân lấy việc này làm điều kiện để nhận nuôi con, cho mẹ Thạch đến chăm sóc mấy đứa nhỏ.
Làm việc ở nông thôn rất vất vả, mùa vụ cao điểm có thể ví như lột một lớp da. Thanh niên trí thức xuống nông thôn vài năm, trở về đã không còn ra hình người.
Ba đứa trẻ, đứa lớn nhất đã tám tuổi, đứa nhỏ nhất cũng ba tuổi, không cần phải chăm sóc từng li từng tí như lúc mới sanh.
Hiện nay việc nuôi dạy con cái không cầu kỳ như sau này, đa phần đều thả rông, anh trai tám tuổi cũng đã có thể giúp đỡ chăm sóc em trai, như vậy cũng đỡ tốn công sức hơn nhiều.
Hình Phong có mức lương cao, lại thường xuyên đi công tác khắp nơi trên đất nước. Những thứ anh ăn, anh dùng cũng tốt hơn ở nhà gấp nhiều lần, nên đương nhiên mẹ Thạch rất lấy làm vui khi được lên thành phố chăm trẻ.
Hình Phong cũng không ngờ vợ mình lại dám giấu anh đưa con đi, vốn dĩ ban đầu thấy mẹ Thạch đối xử khá tốt với ba đứa trẻ nên anh cũng không có phát hiện ra âm mưu của họ.
“Em có thể chấp nhận ba đứa trẻ đó, nhưng em chỉ có thể đảm bảo sẽ không tùy tiện đánh mắng hay để chúng nhịn đói. Nếu anh còn yêu cầu gì khác thì đừng trông mong vào em.”
Làm mẹ đã khó, làm mẹ kế, mẹ nuôi còn khó khăn hơn.
Dù nhẹ tay hay nặng tay, đều có thể bị hiểu lầm là có ý đồ khác.
Hơn nữa, nguyên thân trước đây còn từng làm loạn, nên càng dễ bị người khác nhìn bằng ánh mắt soi mói hơn.
Thạch Lập Hạ tuyên bố trước để sau này khỏi phải lằng nhằng.
Nhưng Hình Phong đã rất hài lòng với kết quả này rồi.
“Chỉ cần em đồng ý nhận nuôi chúng, sau này toàn bộ tiền lương của anh đều do em quản lý, em muốn tiêu thế nào cũng được, chỉ cần để lại cho anh năm đồng bỏ túi thôi".
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro