Thập Niên 70 : Nhật Ký Hóng Truyện Của Nữ Phụ
Cô Xuyên Sách Rồi - P2
Lạc Tân
2024-11-20 08:38:37
“Là chủ nhiệm hội phụ nữ của nhà máy cơ khí, tôi cam đoan với cô rằng tôi sẽ vận động mọi người giúp đỡ cô chăm sóc ba đứa trẻ, không để cô quá vất vả. Nếu cô gặp bất cứ khó khăn gì, có thể đến tìm tôi.”
Tâm trí của Thạch Lập Hạ đang kêu ong ong, nhìn người phụ nữ trước mặt ăn mặc vô cùng cổ điển, tóc chải chuốt gọn gàng, miệng mấp máy nhưng không nghe rõ một chữ.
Thạch Lập Hạ xuyên không rồi, xuyên vào một quyển tiểu thuyết mẹ kế trong niên đại văn, trở thành một nữ phụ đáng ghét trong truyện.
Lúc này cô vô cùng bực bội, biết bao nhiêu người sao lại chọn cô là người xuyên đến! Ngày mai cô đã chuẩn bị chuyển về nhà mới rồi!
Vì trong nguyên tác có một nữ phụ đáng ghét cùng tên với mình nên Thạch Lập Hạ mới xem thêm vài lần, cô không có bình luận ác ý, cũng không xem lậu, chỉ vì thấy khó chịu nên bỏ đọc giữa chừng thôi, sao lại có duyên nợ với cuốn truyện này chứ!
Mà ít nhất, không thể cho cô xuyên trước khi hoàn thiện việc sửa chữa sao?
Để sửa chữa cả căn nhà, Thạch Lập Hạ đã phải mua thuốc trợ tim để ở bên mình. Không biết cô đã đầu tư biết bao tâm huyết vào đó, chạy bao nhiêu lần đến chợ vật liệu xây dựng, lại vấp phải bao nhiêu chướng ngại, cuối cùng mới biến căn nhà trống trải thành ngôi nhà trong mơ ước của mình.
Chịu bao nhiêu gian khổ, cuối cùng cũng hoàn thành sửa chữa, đang chuẩn bị chuyển vào thì ôi thôi, xuyên không rồi!
Cô phấn đấu nhiều năm, tích góp được một số tiền, bây giờ đều như nước chảy mây trôi.
Một người độc thân có xe có nhà bỗng trở thành một người phụ nữ đã kết hôn, phải quay lại cuộc sống những năm 70 thiếu thốn tài nguyên.
Cô đúng là xui xẻo, sao lại phải chịu cảnh ngộ này chứ!
Dù trong lòng có muôn vàn không vui, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, cô còn chưa sống đủ.
"Chủ nhiệm Lý, bà không cần nói nữa, tôi cũng không phải là người không biết lý lẽ. Tôi chỉ giận anh ấy không thương lượng với tôi, ít nhất cũng phải cho tôi chuẩn bị tâm lý với chứ? Vậy mà cái gì anh ấy cũng tự quyết định! Cái gì anh ấy cũng thay tôi quyết định! Không thể bắt nạt người ta như vậy được!"
Thạch Lập Hạ mắng mỏ om sòm một hồi, cô không dám trực tiếp chửi mắng vị thần xuyên không, nếu bị ném đến xã hội nguyên thủy thì xong đời. Cho nên chỉ có thể mượn người chồng của nguyên thân để chửi mắng hả hê.
Lý Kiến Hồng nhìn thấy cô tuy tức giận nhưng thực ra đã không còn căng thẳng, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vị đồng chí này cũng không có càn quấy giống như lời đồn, tức giận một chút cũng là lẽ thường tình.
Thời buổi này ai cũng không dễ dàng, đột nhiên phải nuôi ba đứa trẻ, trong lòng sao có thể không có chút bực bội.
"Chúng tôi đều có thể hiểu, chúng tôi cũng đã phê bình đồng chí Tiểu Hình, làm việc tốt cũng phải chú ý cách thức phương pháp. Đã là người có gia đình rồi, không thể muốn làm gì thì làm như trước đây nữa."
Lý Kiến Hồng thấy thái độ của Thạch Lập Hạ đã dịu lại, cũng không tiếp tục nán lại.
Trước khi đi, bà ấy còn mang đến cho Thạch Lập Hạ một tin vui.
"Hiện tại các đồng chí cần nuôi dưỡng ba đứa trẻ, do cha của ba đứa trẻ đã hy sinh vì Tổ quốc và nhân dân, cho nên nhà máy chúng tôi cũng phải thể hiện một chút. Sau khi bàn bạc, nhà máy quyết định cấp lại cho các đồng chí một căn nhà mới."
Vừa nghe nói đến nhà, Thạch Lập Hạ lập tức phấn khởi, đầy ắp niềm hy vọng về cuộc sống tương lai.
"Nhà như thế nào?"
"Cô cũng biết, hiện nay nhà máy có nhiều người, mà nhà ở luôn thiếu hụt, rất nhiều công nhân hiện nay vẫn chưa được sắp xếp, cho nên việc này rất khó giải quyết. Tuy nhiên, hoàn cảnh gia đình cô rất đặc biệt, lãnh đạo nhà máy bất chấp khó khăn, vẫn cố gắng chừa lại căn nhà cho mọi người.”
Thạch Lập Hạ vừa nghe lời này liền liên tục khen ngợi lãnh đạo nhà máy, đặc biệt là khen ngợi Lý Kiến Hồng, như thể đây đều do công lao của Lý Kiến Hồng giúp đỡ mà có.
Tâm trí của Thạch Lập Hạ đang kêu ong ong, nhìn người phụ nữ trước mặt ăn mặc vô cùng cổ điển, tóc chải chuốt gọn gàng, miệng mấp máy nhưng không nghe rõ một chữ.
Thạch Lập Hạ xuyên không rồi, xuyên vào một quyển tiểu thuyết mẹ kế trong niên đại văn, trở thành một nữ phụ đáng ghét trong truyện.
Lúc này cô vô cùng bực bội, biết bao nhiêu người sao lại chọn cô là người xuyên đến! Ngày mai cô đã chuẩn bị chuyển về nhà mới rồi!
Vì trong nguyên tác có một nữ phụ đáng ghét cùng tên với mình nên Thạch Lập Hạ mới xem thêm vài lần, cô không có bình luận ác ý, cũng không xem lậu, chỉ vì thấy khó chịu nên bỏ đọc giữa chừng thôi, sao lại có duyên nợ với cuốn truyện này chứ!
Mà ít nhất, không thể cho cô xuyên trước khi hoàn thiện việc sửa chữa sao?
Để sửa chữa cả căn nhà, Thạch Lập Hạ đã phải mua thuốc trợ tim để ở bên mình. Không biết cô đã đầu tư biết bao tâm huyết vào đó, chạy bao nhiêu lần đến chợ vật liệu xây dựng, lại vấp phải bao nhiêu chướng ngại, cuối cùng mới biến căn nhà trống trải thành ngôi nhà trong mơ ước của mình.
Chịu bao nhiêu gian khổ, cuối cùng cũng hoàn thành sửa chữa, đang chuẩn bị chuyển vào thì ôi thôi, xuyên không rồi!
Cô phấn đấu nhiều năm, tích góp được một số tiền, bây giờ đều như nước chảy mây trôi.
Một người độc thân có xe có nhà bỗng trở thành một người phụ nữ đã kết hôn, phải quay lại cuộc sống những năm 70 thiếu thốn tài nguyên.
Cô đúng là xui xẻo, sao lại phải chịu cảnh ngộ này chứ!
Dù trong lòng có muôn vàn không vui, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, cô còn chưa sống đủ.
"Chủ nhiệm Lý, bà không cần nói nữa, tôi cũng không phải là người không biết lý lẽ. Tôi chỉ giận anh ấy không thương lượng với tôi, ít nhất cũng phải cho tôi chuẩn bị tâm lý với chứ? Vậy mà cái gì anh ấy cũng tự quyết định! Cái gì anh ấy cũng thay tôi quyết định! Không thể bắt nạt người ta như vậy được!"
Thạch Lập Hạ mắng mỏ om sòm một hồi, cô không dám trực tiếp chửi mắng vị thần xuyên không, nếu bị ném đến xã hội nguyên thủy thì xong đời. Cho nên chỉ có thể mượn người chồng của nguyên thân để chửi mắng hả hê.
Lý Kiến Hồng nhìn thấy cô tuy tức giận nhưng thực ra đã không còn căng thẳng, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vị đồng chí này cũng không có càn quấy giống như lời đồn, tức giận một chút cũng là lẽ thường tình.
Thời buổi này ai cũng không dễ dàng, đột nhiên phải nuôi ba đứa trẻ, trong lòng sao có thể không có chút bực bội.
"Chúng tôi đều có thể hiểu, chúng tôi cũng đã phê bình đồng chí Tiểu Hình, làm việc tốt cũng phải chú ý cách thức phương pháp. Đã là người có gia đình rồi, không thể muốn làm gì thì làm như trước đây nữa."
Lý Kiến Hồng thấy thái độ của Thạch Lập Hạ đã dịu lại, cũng không tiếp tục nán lại.
Trước khi đi, bà ấy còn mang đến cho Thạch Lập Hạ một tin vui.
"Hiện tại các đồng chí cần nuôi dưỡng ba đứa trẻ, do cha của ba đứa trẻ đã hy sinh vì Tổ quốc và nhân dân, cho nên nhà máy chúng tôi cũng phải thể hiện một chút. Sau khi bàn bạc, nhà máy quyết định cấp lại cho các đồng chí một căn nhà mới."
Vừa nghe nói đến nhà, Thạch Lập Hạ lập tức phấn khởi, đầy ắp niềm hy vọng về cuộc sống tương lai.
"Nhà như thế nào?"
"Cô cũng biết, hiện nay nhà máy có nhiều người, mà nhà ở luôn thiếu hụt, rất nhiều công nhân hiện nay vẫn chưa được sắp xếp, cho nên việc này rất khó giải quyết. Tuy nhiên, hoàn cảnh gia đình cô rất đặc biệt, lãnh đạo nhà máy bất chấp khó khăn, vẫn cố gắng chừa lại căn nhà cho mọi người.”
Thạch Lập Hạ vừa nghe lời này liền liên tục khen ngợi lãnh đạo nhà máy, đặc biệt là khen ngợi Lý Kiến Hồng, như thể đây đều do công lao của Lý Kiến Hồng giúp đỡ mà có.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro