Thập Niên 70 : Nhật Ký Hóng Truyện Của Nữ Phụ
Giả bộ yếu thế
Lạc Tân
2024-11-20 08:38:37
Thạch Lập Hạ chạy trốn như sóc khiến Vương Hồng Hoa không bắt được, sau đó còn bị những người bị ngộ thương bắt lại.
“Buông tôi ra, hôm nay tôi phải xé rách miệng cô ta!”
Vương Hồng Hoa hoàn toàn tức giận, ánh mắt cũng đã đỏ bừng.
Thạch Lập Hạ mang bộ dáng bị thương, khe khẽ thở dài một hơi:
“Chị Vương, chị đừng mắng chửi nữa, sẽ có ảnh hưởng không tốt đâu. để có Chị cứ nói xem ch kháng chị có lấy đồ của em hay không? Nếu chị nói chị không lấy, em cũng không tranh luận với chị nữa, coi như em đóng học phí, dạy cho em biết cuộc sống này hiểm ác thế nào."
Trong ánh mắt Thạch Lập Hạ ngập bi thương, nhìn về phía Vương Hồng Hoa như thể đang nhìn một người phụ lòng mình.
“Cô bớt làm bộ làm tịch với tôi đi.”
Thạch Lập Hạ đỏ mắt, giọng run run:
"Chị Vương, sao chị lại là người như vậy. Những thứ đó chỉ đáng giá mấy hông thể vì chúng mà đánh đồng, không tỉ đổi lương tâm con người được. Lẽ nào frong mắt chị tiền bạc quan trọng đến vậy sao? Trước đây em thực sự coi chị như chị ruột của mình mà."
Thạch Lập Hạ có hơi buồn, đó là cảm xúc thật của nguyên chủ.
Dù nguyên thân có ra sao, cô ta đã thực sự tin tưởng và coi trọng Vương Hồng Hoa, nhưng đối phương chỉ coi cô ta như một con cừu béo bở, muốή vắt kiệt từng giọt máu.
Không nói đến việc tham lam đồ của người khác, bà ta thậm chí còn muốn xúi giục nguyên chủ phạm sai lầm, đạo đức cá nhân thực sự đáng nghi ngờ.
Những người ban đầu chỉ xem náo nhiệt, nhìn thấy Thạch Lập Hạ buồn bã như vậy cũng cảm thấy thương cô gái này.
"Cô đừng buồn, ở nhà máy chẳng có nhiều người như vậy đâu, hầu hết mọi người đều tốt. Nếu có gì phiền lòng thì cứ nói, chúng tôi sẽ giúp cô phản ánh lên cấp trên."
"Đúng rồi, đừng sợ, vjệc này dù cô ta có nói thế nào cũng không có lý."
"Vương Hồng Hoa, cô đừng quá đáng, chiếm được hời còn không biết đủ. Bây giờ ai cũng kho" khăn, cô làm vậy không thấy thất đức sao?"
"Đặt tiền bạc lên trên hết là không ổn đâu!"
Vương Hồng Hoa nghe được lời này lông tóc dựng đứng cả lên. Vốn dĩ ta đã không chiếm lý, nếu bị gắn cho cái mác này thì coi như xong đời.
"Các người đừng bị cô ta lừa, tôi không có ý đó."
"Vậy thì nói đi, cô có lấy đồ của cô ấy hay không, đừng có lảng tránh."
Vương Hồng Hoa rất muốn nói không, nhưng nhìn thấy ánh mắt đầy ẩn ý Thạch Lập Hạ, lập tức nghẹn họng.
Bà ta hung hăng trừng mắt với Thạch Lập Hạ: "Hừ, coi như tôi nhìn nhầm người! Sau này đừng hòng mong tôi dẫn dắt cô nữa."
Nói xong cũng không quan tâm tới phản ứng của người khác, chen ngang đám đông trực tiếp rời đi.
“Buông tôi ra, hôm nay tôi phải xé rách miệng cô ta!”
Vương Hồng Hoa hoàn toàn tức giận, ánh mắt cũng đã đỏ bừng.
Thạch Lập Hạ mang bộ dáng bị thương, khe khẽ thở dài một hơi:
“Chị Vương, chị đừng mắng chửi nữa, sẽ có ảnh hưởng không tốt đâu. để có Chị cứ nói xem ch kháng chị có lấy đồ của em hay không? Nếu chị nói chị không lấy, em cũng không tranh luận với chị nữa, coi như em đóng học phí, dạy cho em biết cuộc sống này hiểm ác thế nào."
Trong ánh mắt Thạch Lập Hạ ngập bi thương, nhìn về phía Vương Hồng Hoa như thể đang nhìn một người phụ lòng mình.
“Cô bớt làm bộ làm tịch với tôi đi.”
Thạch Lập Hạ đỏ mắt, giọng run run:
"Chị Vương, sao chị lại là người như vậy. Những thứ đó chỉ đáng giá mấy hông thể vì chúng mà đánh đồng, không tỉ đổi lương tâm con người được. Lẽ nào frong mắt chị tiền bạc quan trọng đến vậy sao? Trước đây em thực sự coi chị như chị ruột của mình mà."
Thạch Lập Hạ có hơi buồn, đó là cảm xúc thật của nguyên chủ.
Dù nguyên thân có ra sao, cô ta đã thực sự tin tưởng và coi trọng Vương Hồng Hoa, nhưng đối phương chỉ coi cô ta như một con cừu béo bở, muốή vắt kiệt từng giọt máu.
Không nói đến việc tham lam đồ của người khác, bà ta thậm chí còn muốn xúi giục nguyên chủ phạm sai lầm, đạo đức cá nhân thực sự đáng nghi ngờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những người ban đầu chỉ xem náo nhiệt, nhìn thấy Thạch Lập Hạ buồn bã như vậy cũng cảm thấy thương cô gái này.
"Cô đừng buồn, ở nhà máy chẳng có nhiều người như vậy đâu, hầu hết mọi người đều tốt. Nếu có gì phiền lòng thì cứ nói, chúng tôi sẽ giúp cô phản ánh lên cấp trên."
"Đúng rồi, đừng sợ, vjệc này dù cô ta có nói thế nào cũng không có lý."
"Vương Hồng Hoa, cô đừng quá đáng, chiếm được hời còn không biết đủ. Bây giờ ai cũng kho" khăn, cô làm vậy không thấy thất đức sao?"
"Đặt tiền bạc lên trên hết là không ổn đâu!"
Vương Hồng Hoa nghe được lời này lông tóc dựng đứng cả lên. Vốn dĩ ta đã không chiếm lý, nếu bị gắn cho cái mác này thì coi như xong đời.
"Các người đừng bị cô ta lừa, tôi không có ý đó."
"Vậy thì nói đi, cô có lấy đồ của cô ấy hay không, đừng có lảng tránh."
Vương Hồng Hoa rất muốn nói không, nhưng nhìn thấy ánh mắt đầy ẩn ý Thạch Lập Hạ, lập tức nghẹn họng.
Bà ta hung hăng trừng mắt với Thạch Lập Hạ: "Hừ, coi như tôi nhìn nhầm người! Sau này đừng hòng mong tôi dẫn dắt cô nữa."
Nói xong cũng không quan tâm tới phản ứng của người khác, chen ngang đám đông trực tiếp rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro