Thập Niên 70 : Nhật Ký Hóng Truyện Của Nữ Phụ
Người Kế Thừa C...
Lạc Tân
2024-11-20 08:38:37
Bà ta cũng không ưa gì Vương Hồng Hoa, chỉ là bà ta cũng không muốn nhắc nhở cái đồ ngốc Thạch Lập Hạ này, nhưng giờ đã nhắc đến bà ta, bà ta cũng không khách sáo nữa.
Mặt Vương Hồng Hoa đỏ bừng, trong lòng tức giận không nguôi, không hiểu tại sao hôm nay Thạch Lập Hạ lại thông minh đến thế.
Nhưng bà ta cũng không muốn vì một cục xà phòng mà mất hết mặt mũi, chỉ có thể nói: "Em cứ dùng tạm cục này đi, sau này chị sẽ trả lại cục đó cho em.”
Bà ta thầm mắng hai vợ chồng này đúng là nồi nào úp vung nấy, Thạch Lập Hạ vừa ngu vừa lười, còn Hình Phong, một tên đàn ông cao to mà lòng dạ hẹp hòi như kim. Một thứ đồ nhỏ xíu cũng phải so đo với người ta, chẳng có chút khí phách của đàn ông.
Thạch Lập Hạ mặc kệ Vương Hồng Hoa thầm nghĩ gì, cầm xà phòng về nhà giặt quần áo.
Căn nhà cô ở có ba tầng, nhà cô ở tầng hai, nằm trong cùng ở hướng đông, phòng giặt cách nhà cô khoảng năm mươi mét.
Khi Thạch Lập Hạ đến phòng giặt, đã có khá nhiều người ngồi trên ghế đẩu giặt quần áo.
Lúc này Thạch Lập Hạ mới nhớ ra, cô nên mang theo chiếc ghế đẩu.
Vòi nước không nhiều, nên không thể chiếm dụng mãi, lúc giặt quần áo đều phải sang một bên giặt từ từ, đến lúc xả bọt mới qua, nếu có người đến lấy nước thì phải nhường chỗ.
Mọi người vừa nhìn thấy cô, ánh mắt rõ ràng đã thay đổi, đều nhìn nhau ra hiệu, có người còn dùng khuỷu tay đẩy người bên cạnh, dùng cằm chỉ về phía Thạch Lập Hạ.
Từ trước đến nay, Thạch Lập Hạ vốn là tâm điểm của dư luận, giờ đây Hình Phong lại gây ra chuyện như vậy, càng khiến cô trở thành nhân vật nổi tiếng nhất khu này.
“Tiểu Thạch, lại đây, ngồi đây.”
Thạch Lập Hạ đang tìm chỗ giặt quần áo, một bà cô nhiệt tình vẫy tay gọi cô.
Ban đầu Thạch Lập Hạ còn hơi do dự, nhưng khi nhìn thấy bà cô nhiệt tình kéo ra một chiếc ghế đẩu nhỏ, cô liền không khách khí mà đi qua.
“Cảm ơn thím, nhìn thím trông quen quá, thím ở nhà nào vậy nhỉ?”
“Nhà thím ở ngay tầng một cạnh cầu thang nhà họ Ngô, chồng thím là thợ điện của nhà máy, con trai cả và con gái thứ hai đều làm việc ở nhà máy, con trai út thì làm việc ở nhà máy bóng đèn, cháu cứ gọi thím là thím Tôn là được.”
“Cháu chào thím Tôn, hóa ra là nhà thím ạ, trước đây cháu đã qua, vừa nhìn đã biết đây là gia đình có năng lực p, giờ nghe thím nói quả nhiên đúng là vậy, cả nhà đều là người có năng lực.”
Thời đại này, một gia đình có nhiều công nhân như vậy là điều không dễ dàng.
Ai mà không thích nghe lời hay, thím Tôn nghe mà vui vẻ mỉm cười: “Cái miệng này của cháu hệt như thoa mật.”
“Cháu nói toàn là sự thật, không hề nói dối.”
Mọi người thấy Thạch Lập Hạ nói chuyện khá dễ nghe, không giống như ngày thường hay trợn mắt liếc người, nên đều tụ lại.
"Chị Vương, sao chị khách sáo với em thế? Chị đã “Tiểu Thạch à, nghe nói nhà cháu có thêm ba đứa trẻ?” Một bà thím gầy trơ xương hỏi một cách uyển chuyển.
Thạch Lập Hạ biết chuyện này chắc chắn không thể che giấu được, nên dứt khoát nói to:
“Đúng vậy, chồng của cháu không nói gì với cháu, đột nhiên đưa người về nhà, nên cháu phải tức giận nói rõ quan điểm, nếu không sau này có chuyện gì cũng không hỏi ý kiến cháu. Các thím nói xem cháu nói có đúng không?”
“Đúng, đúng, đúng là như vậy.”
Mặc dù họ đều không ưa tính nết máu lạnh vô tình của Thạch Lập Hạ, nhưng chuyện lớn như vậy mà chồng không hỏi ý kiến của mình thì chắc chắn phải nói rõ.
Bà thím gầy gò xách ghế đẩu lại gần Thạch Lập Hạ: “Vậy bây giờ cháu nghĩ sao? Thím nghe nói đứa nhỏ nhất mới ba tuổi? Còn chưa hiểu chuyện nữa.”
“Chắc chắn phải nuôi dưỡng tốt, chúng là con của liệt sĩ, được nuôi dưỡng chúng là vinh quang của chúng ta! Cháu là người tiếp nối chủ nghĩa xã hội, vẫn có chút ý thức này. Các chiến sĩ ở biên cương tiền tuyến đổ máu đổ mồ hôi, chúng ta ở hậu phương phải làm tốt công tác hậu cần cho họ. Mỗi người góp một chút sức, thế giới sẽ có ngày mai tươi sáng!”
Thạch Lập Hạ thao thao bất tuyệt nói một tràng dài những lời tích cực, chỉ thiếu một ngôi sao vàng năm cánh lấp lánh sau lưng. Những người có mặt nghe đến ù tai.
Lúc này ai mà thích nghe những lời này, nghe xong cũng chẳng muốn tiếp tục bàn tán chuyện này nữa.
Tuy nhiên, vẫn có người không cam tâm: “Trước đây không phải cháu đã nói rằng có cháu thì sẽ không có ba đứa trẻ đó sao?"
Mặt Vương Hồng Hoa đỏ bừng, trong lòng tức giận không nguôi, không hiểu tại sao hôm nay Thạch Lập Hạ lại thông minh đến thế.
Nhưng bà ta cũng không muốn vì một cục xà phòng mà mất hết mặt mũi, chỉ có thể nói: "Em cứ dùng tạm cục này đi, sau này chị sẽ trả lại cục đó cho em.”
Bà ta thầm mắng hai vợ chồng này đúng là nồi nào úp vung nấy, Thạch Lập Hạ vừa ngu vừa lười, còn Hình Phong, một tên đàn ông cao to mà lòng dạ hẹp hòi như kim. Một thứ đồ nhỏ xíu cũng phải so đo với người ta, chẳng có chút khí phách của đàn ông.
Thạch Lập Hạ mặc kệ Vương Hồng Hoa thầm nghĩ gì, cầm xà phòng về nhà giặt quần áo.
Căn nhà cô ở có ba tầng, nhà cô ở tầng hai, nằm trong cùng ở hướng đông, phòng giặt cách nhà cô khoảng năm mươi mét.
Khi Thạch Lập Hạ đến phòng giặt, đã có khá nhiều người ngồi trên ghế đẩu giặt quần áo.
Lúc này Thạch Lập Hạ mới nhớ ra, cô nên mang theo chiếc ghế đẩu.
Vòi nước không nhiều, nên không thể chiếm dụng mãi, lúc giặt quần áo đều phải sang một bên giặt từ từ, đến lúc xả bọt mới qua, nếu có người đến lấy nước thì phải nhường chỗ.
Mọi người vừa nhìn thấy cô, ánh mắt rõ ràng đã thay đổi, đều nhìn nhau ra hiệu, có người còn dùng khuỷu tay đẩy người bên cạnh, dùng cằm chỉ về phía Thạch Lập Hạ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ trước đến nay, Thạch Lập Hạ vốn là tâm điểm của dư luận, giờ đây Hình Phong lại gây ra chuyện như vậy, càng khiến cô trở thành nhân vật nổi tiếng nhất khu này.
“Tiểu Thạch, lại đây, ngồi đây.”
Thạch Lập Hạ đang tìm chỗ giặt quần áo, một bà cô nhiệt tình vẫy tay gọi cô.
Ban đầu Thạch Lập Hạ còn hơi do dự, nhưng khi nhìn thấy bà cô nhiệt tình kéo ra một chiếc ghế đẩu nhỏ, cô liền không khách khí mà đi qua.
“Cảm ơn thím, nhìn thím trông quen quá, thím ở nhà nào vậy nhỉ?”
“Nhà thím ở ngay tầng một cạnh cầu thang nhà họ Ngô, chồng thím là thợ điện của nhà máy, con trai cả và con gái thứ hai đều làm việc ở nhà máy, con trai út thì làm việc ở nhà máy bóng đèn, cháu cứ gọi thím là thím Tôn là được.”
“Cháu chào thím Tôn, hóa ra là nhà thím ạ, trước đây cháu đã qua, vừa nhìn đã biết đây là gia đình có năng lực p, giờ nghe thím nói quả nhiên đúng là vậy, cả nhà đều là người có năng lực.”
Thời đại này, một gia đình có nhiều công nhân như vậy là điều không dễ dàng.
Ai mà không thích nghe lời hay, thím Tôn nghe mà vui vẻ mỉm cười: “Cái miệng này của cháu hệt như thoa mật.”
“Cháu nói toàn là sự thật, không hề nói dối.”
Mọi người thấy Thạch Lập Hạ nói chuyện khá dễ nghe, không giống như ngày thường hay trợn mắt liếc người, nên đều tụ lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chị Vương, sao chị khách sáo với em thế? Chị đã “Tiểu Thạch à, nghe nói nhà cháu có thêm ba đứa trẻ?” Một bà thím gầy trơ xương hỏi một cách uyển chuyển.
Thạch Lập Hạ biết chuyện này chắc chắn không thể che giấu được, nên dứt khoát nói to:
“Đúng vậy, chồng của cháu không nói gì với cháu, đột nhiên đưa người về nhà, nên cháu phải tức giận nói rõ quan điểm, nếu không sau này có chuyện gì cũng không hỏi ý kiến cháu. Các thím nói xem cháu nói có đúng không?”
“Đúng, đúng, đúng là như vậy.”
Mặc dù họ đều không ưa tính nết máu lạnh vô tình của Thạch Lập Hạ, nhưng chuyện lớn như vậy mà chồng không hỏi ý kiến của mình thì chắc chắn phải nói rõ.
Bà thím gầy gò xách ghế đẩu lại gần Thạch Lập Hạ: “Vậy bây giờ cháu nghĩ sao? Thím nghe nói đứa nhỏ nhất mới ba tuổi? Còn chưa hiểu chuyện nữa.”
“Chắc chắn phải nuôi dưỡng tốt, chúng là con của liệt sĩ, được nuôi dưỡng chúng là vinh quang của chúng ta! Cháu là người tiếp nối chủ nghĩa xã hội, vẫn có chút ý thức này. Các chiến sĩ ở biên cương tiền tuyến đổ máu đổ mồ hôi, chúng ta ở hậu phương phải làm tốt công tác hậu cần cho họ. Mỗi người góp một chút sức, thế giới sẽ có ngày mai tươi sáng!”
Thạch Lập Hạ thao thao bất tuyệt nói một tràng dài những lời tích cực, chỉ thiếu một ngôi sao vàng năm cánh lấp lánh sau lưng. Những người có mặt nghe đến ù tai.
Lúc này ai mà thích nghe những lời này, nghe xong cũng chẳng muốn tiếp tục bàn tán chuyện này nữa.
Tuy nhiên, vẫn có người không cam tâm: “Trước đây không phải cháu đã nói rằng có cháu thì sẽ không có ba đứa trẻ đó sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro