Thập Niên 70 : Nhật Ký Hóng Truyện Của Nữ Phụ
Ý Đồ Xấu Xa
Lạc Tân
2024-11-20 08:38:37
Khổng Văn Bân là họ hàng xa của Vương Hồng Hoa, việc anh ta có thể vào đài phát thanh của nhà máy cũng có chút liên quan đến Vương Hồng Hoa.
Hầu hết các vị trí trong nhà máy đều tuyển dụng qua thi tuyển để thể hiện sự công bằng. Nhưng trên thực tế, người ngoài muốή vào làm công nhân không hề dễ dàng, nhiều người khi biết tin thì đã hết hạn tuyển dụng.
Hoặc đã được sắp xếp sẵn từ trước, đến ứng tuyển cũng chỉ là đi theo cho có lệ.
Vương Hồng Hoa biết tin nhà máy tuyển dụng, sau đó vội vàng thông báo cho người nhà. Thực ra bà ta không quá thân thiết với Khổng Văn Bân, nhưng nhà mẹ đẻ chỉ có Khổng Văn Bân đáp ứng đủ yêu cầu. Sau đó nhờ vào năng lực của bản thân mà anh ta có được vị trí này, sau này hai nhà cũng thường xuyên qua lại.
Chính nhờ sự hiện diện của Vương Hồng Hoa, nguyên chủ mới có nhiều cơ hội tiếp xúc với Khổng Văn Bân mà không bị nghi ngờ gì cả.
Thạch Lập Hạ hồi tưởng lại, Vương Hồng Hoa không ít lần công khai cũng như ngầm dụ dỗ nguyên chủ, không ngừng nói với nguyên thân rằng Khổng Văn Bân giỏi giang như thế nào, khiến nguyên chủ ngày càng ngưỡng mộ và yêu thích Khổng Văn Bân.
Nguyên thân dù sao cũng chỉ là một cô gái hỏ, lại vì môi trường xã hội bấy giờ, người quê nhìn người thành phố luôn có chút ngưỡng mộ, nên không cảm nhận được tâm tư của Vương Hồng Hoa, cũng không rành chiêu trò của người thành phố.
Bản thân cô ta cũng không có quan niệm đạo đức quá mạnh mẽ, nên dần dần rơi vào bẫy.
Vương Hồng Hoa ngạc nhiên ở trong lòng, không ngờ Thạch Lập Hạ lại có thể trơ tráo như vậy. Không phải vẻ mặt mê mệt cô khi thấy Khổng Văn Bân trước đó là giả vờ đấy chứ?
"Thạch Lập Hạ, đừng giả ngốc ở đây, chuyện cô đã làm đừng hòng chối cãi. Uổng công tôi thường xuyên khen cô trước mặt Văn Bân, lát nữa tôi nhất định phải nói chuyện rõ ràng với cậu ấy."
Vương Hồng Hoa cũng không còn giấu giếm, trực tiếp nói lời đe dọa. Bà ta không tin Thạch Lập Hạ không quan tâm đến hình ảnh của mình frong lòng Khổng Văn Bân.
Thạch Lập Hạ phất tay: "Hóa ra đồng chí Khổng là cha của chị à, còn | đi mách cha nữa cơ đấy. Đồ Muốn đi n chị lấy của em thì mau chóng trả lại, nói nhảm làm gì. Em mặc kệ chị nói với Khổng Văn Bân hay là Lý Văn Bân gì gì đó, mượn phải trả là đạo lý bất di bất dịch. Chị thấy không bằng lòng thì mình ra công đoàn nói chuyện, cho mọi người bình luận ai đúng ai sai."
"Cô không sợ tôi nói chuyện xấu của cô à!"
Thạch Lập Hạ cười nói: "Chuyện xấu? Em có chuyện xấu gì chứ."
Vương Hồng Hoa nheo mắt nhìn cô, như muốn nhìn thấu cô: "Trong lòng cô tự biết."
"Chị muốn nói đến Khổng Văn Bân?"
Hầu hết các vị trí trong nhà máy đều tuyển dụng qua thi tuyển để thể hiện sự công bằng. Nhưng trên thực tế, người ngoài muốή vào làm công nhân không hề dễ dàng, nhiều người khi biết tin thì đã hết hạn tuyển dụng.
Hoặc đã được sắp xếp sẵn từ trước, đến ứng tuyển cũng chỉ là đi theo cho có lệ.
Vương Hồng Hoa biết tin nhà máy tuyển dụng, sau đó vội vàng thông báo cho người nhà. Thực ra bà ta không quá thân thiết với Khổng Văn Bân, nhưng nhà mẹ đẻ chỉ có Khổng Văn Bân đáp ứng đủ yêu cầu. Sau đó nhờ vào năng lực của bản thân mà anh ta có được vị trí này, sau này hai nhà cũng thường xuyên qua lại.
Chính nhờ sự hiện diện của Vương Hồng Hoa, nguyên chủ mới có nhiều cơ hội tiếp xúc với Khổng Văn Bân mà không bị nghi ngờ gì cả.
Thạch Lập Hạ hồi tưởng lại, Vương Hồng Hoa không ít lần công khai cũng như ngầm dụ dỗ nguyên chủ, không ngừng nói với nguyên thân rằng Khổng Văn Bân giỏi giang như thế nào, khiến nguyên chủ ngày càng ngưỡng mộ và yêu thích Khổng Văn Bân.
Nguyên thân dù sao cũng chỉ là một cô gái hỏ, lại vì môi trường xã hội bấy giờ, người quê nhìn người thành phố luôn có chút ngưỡng mộ, nên không cảm nhận được tâm tư của Vương Hồng Hoa, cũng không rành chiêu trò của người thành phố.
Bản thân cô ta cũng không có quan niệm đạo đức quá mạnh mẽ, nên dần dần rơi vào bẫy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Hồng Hoa ngạc nhiên ở trong lòng, không ngờ Thạch Lập Hạ lại có thể trơ tráo như vậy. Không phải vẻ mặt mê mệt cô khi thấy Khổng Văn Bân trước đó là giả vờ đấy chứ?
"Thạch Lập Hạ, đừng giả ngốc ở đây, chuyện cô đã làm đừng hòng chối cãi. Uổng công tôi thường xuyên khen cô trước mặt Văn Bân, lát nữa tôi nhất định phải nói chuyện rõ ràng với cậu ấy."
Vương Hồng Hoa cũng không còn giấu giếm, trực tiếp nói lời đe dọa. Bà ta không tin Thạch Lập Hạ không quan tâm đến hình ảnh của mình frong lòng Khổng Văn Bân.
Thạch Lập Hạ phất tay: "Hóa ra đồng chí Khổng là cha của chị à, còn | đi mách cha nữa cơ đấy. Đồ Muốn đi n chị lấy của em thì mau chóng trả lại, nói nhảm làm gì. Em mặc kệ chị nói với Khổng Văn Bân hay là Lý Văn Bân gì gì đó, mượn phải trả là đạo lý bất di bất dịch. Chị thấy không bằng lòng thì mình ra công đoàn nói chuyện, cho mọi người bình luận ai đúng ai sai."
"Cô không sợ tôi nói chuyện xấu của cô à!"
Thạch Lập Hạ cười nói: "Chuyện xấu? Em có chuyện xấu gì chứ."
Vương Hồng Hoa nheo mắt nhìn cô, như muốn nhìn thấu cô: "Trong lòng cô tự biết."
"Chị muốn nói đến Khổng Văn Bân?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro