Thập Niên 70: Nhật Ký Nuôi Con Của Mẹ Kế (Dịch)

Mặt Dày 3

Tây Lương Miêu

2024-11-14 01:23:54

Hạ Huân ẵm con đi bộ ở ngoài hơn một tiếng đồng hồ, dỗ con cười mới trở về. 

Kiều Tĩnh An đang nghĩ trạm này bỏ lỡ rồi, xe lửa thì trực tiếp lên miền Bắc, không biết trạm nào có thể đổi xe quay về Tứ Xuyên. Bằng không thì chỉ có thể xuống ở trạm tiếp xe ngồi xe trở về, rồi đổi xe về Tứ Xuyên. 

Tiếp theo cô phát hiện chuyện kỳ lạ, mỗi lần tới một trạm cô muốn xuống xe, cứ gặp các loại rủi ro sai sót, không phải đứa bé thứ ba khóc ầm ĩ, chính là Hạ Huân bị nhân viên phục vụ gọi đi không ở đó, cô luôn không thể xuống xe thành công, mãi tới trạm Thẩm Dương.

Kiều Tĩnh An cả một ngày cũng không nói chuyện, cứ nhìn Hạ Huân như vậy, Hạ Huân mặt dày, làm như không nhìn thấy, cuối cùng lúc sắp tới trạm Hải Dương, anh mới sờ mũi nói, “Cô còn chưa tới Đông Bắc nhỉ, hay là xuống xe đi dạo, coi như đi du lịch.” 

Tới cũng tới rồi, còn có gì đáng nói, nhấc chiếc túi xuống xe lửa đi nhanh ra ngoài. Hạ Huân một tay ẵm đứa bé thứ ba, một tay nhấc túi xách cầm tay của họ, đứa lớn và đứa thứ hai đi theo phía sau. 

Người trên đường đều nhìn gia đình này, người phụ nữ tức giận đi phía trước, người đàn ông vẻ mặt giống phạm lỗi lầm ẵm con đi ở phía sau.        

Cụ bà tốt bụng còn hỏi: “Chuyện gì thế, phạm lỗi à? Mau cúi đầu nhận lỗi, vợ cậu sinh cho cậu ba đứa con trai, còn chăm sóc cả gia đình, cũng không dễ dàng gì.”

Hạ Huân gật đầu, dáng vẻ đã hối lỗi, đi hai bước nhỏ bắt kịp Kiều Tĩnh An. 

Đứa thứ hai can đảm, chạy tới kéo một tay trống không của Kiều Tĩnh An. 

Kiều Tĩnh An cũng không tính sổ với trẻ con, tìm một phòng trọ, thuê phòng đi vào, Hạ Huân phía sau đi lên cũng thuê một phòng, chọn ở kế bên Kiều Tĩnh An. 

Đứa thứ hai thông minh kéo đứa lớn đi, trước sau chạy vào trong phòng Kiều Tĩnh An. 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong chốc lát Hạ Huân cùng đi vào, đưa cho đứa thứ hai một ánh mắt, làm tốt lắm! 

“Thằng cả, dẫn các em con tới phòng kế bên, cha có chuyện nói với mẹ con.” 

Kiều Tĩnh An tức giận nhấc cái gối đập vào anh, Hạ Huân nhanh nhẹn lách người, giữ chặt cái gối bay tới. 

Hai đứa nhỏ nhìn thấy hai người hình như sắp đánh nhau, vội chạy ra ngoài đóng cửa. 

Tai đứa thứ hai nép vào cửa, nhỏ giọng nói với đứa lớn: “Mẹ của chúng ta sẽ không tức giận muốn chạy đi chứ?” 

Đứa lớn do dự một chút, “Khó mà nói được.” 

Kiều Tĩnh An lúc này còn không biết mình bị tính kế thì chính là kẻ ngốc. 

“Hạ Huân, anh còn là con người không? Kiều Tĩnh Anh tôi nào có đắc tội anh, anh phải chơi tôi như thế à?” 

Hạ Huân đặt cái gối lên giường, đi tới nhìn cô nói: “Việc này là tôi không còn lời nào để nói, tôi xin lỗi cô.” 

Kiều Tĩnh An cũng không muốn cãi vã với anh, “Được, lời xin lỗi của anh tôi nhận rồi, anh cút đi.” 

Hạ Huân không đồng ý, “Vẫn chưa thể cút, tôi có chuyện cần nói.” 

Kiều Tĩnh An hít thở sâu mấy lần, “Anh còn có gì muốn nói chứ?” 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tôi muốn nói chúng ta kết hôn đi, bốn cha con chúng tôi đều thích cô, chúng ta sống cùng nhau thật vui vẻ.” 

Kiều Tĩnh An tức cười, “Hạ Huân, phiền anh xem thử mình đi, rồi xem thử tôi, anh cảm thấy nếu tôi muốn kết hôn, sẽ chọn một người đàn ông đã ly hôn dẫn theo ba đứa con không?” 

Hạ Huân vốn không phải người đàn ông cần thể diện, lúc này lời cũng nói ra rồi, cũng không ngại ngùng, “Người đàn ông bình thường nhất định không được, nhưng tôi chắc chắn khác, sau này chúng ta kết hôn, tất cả của nhà chúng tôi đều nghe theo cô, giao nộp toàn bộ tiền lương, con không nghe lời tôi giúp cô đánh. Còn nữa, tôi không phải quân lính bình thường, bây giờ tôi còn là đoàn trưởng có hi vọng thăng chức nhất, sau này chắc chắn có tiền đồ, tại sao không suy nghĩ về tôi một chút?” 

“Hạ Huân, anh còn cần thể diện không?” 

Hạ Huân trả lời dứt khoát: “Không cần nữa! Tôi cần cô!” 

Kiều Tĩnh An chỉ vào cửa: “Cút ra ngoài!” 

Lời nói rõ ràng rồi, Hạ Huân lúc này dứt khoát cút ra ngoài. 

Đóng cửa lại, ba đứa con nghiêng đầu nhìn anh. 

Đứa thứ hai nghĩ một lúc, cẩn thận nói, “Cha, hay là chúng con nói với mẹ đi, chúng con không giống cha, không làm mẹ tức giận.” 

Đứa bé thứ ba ôm chân đứa lớn, toàn thân lắc lư đầu, “Đúng, con ở cùng với mẹ.” 

Hạ Huân cắn răng, đây chính là con trai ruột, không thể đánh, anh muốn tát đám con một cái thật!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Nhật Ký Nuôi Con Của Mẹ Kế (Dịch)

Số ký tự: 0