Thập Niên 70: Nhật Ký Nuôi Con Của Mẹ Kế (Dịch)
Nói Xấu 1
Tây Lương Miêu
2024-11-14 01:23:54
“Mẹ ơi, cha về rồi!”
Đứa thứ hai ở bên ngoài gọi.
Kiều Tĩnh An rửa tay, “Vậy chuẩn bị ăn cơm thôi!”
“Được thôi!”
Hai đứa lớn chạy vào sau bếp, bưng chén lấy đũa.
Hạ Huân ra sau vườn rửa tay, một lát sau, đợi anh đi ra, chén đũa, cơm canh ở nhà chính cũng đã dọn xong rồi.
“Ăn cơm thôi!”
Một giọng ra lệnh, đũa của ba đứa nhỏ múa bay, Hạ Huân ăn một miếng sườn heo.
“Hương vị sườn heo này hơi khác thì phải?” Cảm giác thơm hơn sườn heo lần trước anh ăn. Nhìn thấy là sườn heo tươi, ăn vào trong miệng lại không giống lắm.
“Đây là sườn heo ướp hai ngày, bản chất sườn heo sau khi đã ướp co rút lại càng thêm ngon, so với sườn heo tươi, cảm giác ngon hơn. Ăn vào có hương vị một chút muối thấm, nhưng lại không đậm giống như hương vị sườn heo khô.”
Tay nhỏ của đứa thứ ba cầm sườn heo gặm, “Ai da, chính là ngon hơn đó.”
Kiều Tĩnh An cười, “Ngon là được.”
Hạ Huân ăn mấy miếng sườn heo, thì không gắp sườn heo nữa, sườn heo giữ lại cho con ăn, bỏ rau trộn tảo biển sợi vào cơm, anh cũng thích ăn.
“Trong nhà mua rong biển khi nào vậy?”
“Lúc ở Thẩm Dương mua đó, cái này làm khô tích trữ được.”
Sau bữa cơm tối, cùng nhau rửa bát, cả nhà bưng ghế nhỏ hóng mát ở sân nhỏ, đứa thứ ba nằm trong lòng mẹ, “Con muốn ăn dưa hấu.”
Kiều Tĩnh An sờ sờ lưng nó, cúi đầu nhìn nó, “Ai nói dưa hấu với con?”
Đứa lớn giơ tay, “Con biết, nghe Vương Đại Thành nói.”
Vương Đại Thành là con trai lớn của nhà chị dâu Vương, đứa nhỏ này là thèm ăn, sáng nay nướng bánh óc chó trong nhà, đặc biệt gọi hai anh em tụi nó tới.
“Mẹ ơi, ăn dưa hấu đi.” Đứa thứ ba kéo ống tay áo của cô lắc qua lắc lại.
Hạ Huân trừng mắt với nó một cái, “Con nít ăn dưa hấu đau bụng, con ăn dưa hấu gì,nhiều bánh quy như thế, đồ ăn vặt còn không đủ con ăn hả? Con đi hỏi những đứa con nít dưới đó, người ta tới Tết cũng không chắc ăn được một cái bánh quy, con tự biết thỏa mãn đi!”
“Nhưng con vẫn muốn ăn dưa hấu!” Đứa thứ ba nghe Vương Đại Thành nói dưa hấu rất ngon.
“Cha thấy mẹ con nuông chiều tụi con không biết cao thấp rồi, muốn ăn đòn không?” Hạ Huân đứng dậy mạnh, tìm gậy khắp nơi.
“Được rồi!” Kiều Tĩnh An gọi an lại, “Con nít vốn tham ăn, lại không phải chuyện lớn gì.”
Mười mấy năm sau, lúc vật chất phong phú, con nít cũng ham ăn giống bây giờ, huống hồ chi bây giờ vật chất thiếu thốn.
Kiều Tĩnh An hôn đứa thứ ba một cái, “Lần sau mẹ vào trong thành phố xem thử có bán không, nếu có mẹ mua cho con, không có con cũng không được khóc.”
“Được.” Đứa thứ ba hài lòng rồi, nghe lời chạy đi chơi bi với đứa thứ hai.
Hạ Huân lấy ghế đi tới, ngồi bên cạnh cô, nhìn ba đứa con đang chơi dưới mái hiên.
“Em như vậy quá nuông chiều chúng nó, không được đâu, con nít khó dạy.”
Kiều Tĩnh An liếc nhìn anh một cái, “Lúc anh không có nhà ba đứa con đều rất ngoan, giúp em làm việc nhà, nhặt củi, trước giờ không cãi lại em.”
“Vậy ý em nói anh không biết dạy con à?”
Cô cho anh một ánh mắt tự mình ngẫm nghĩ đi.
Hạ Huân cười hihi.
Cô cũng không thích tranh luận với anh.
“Đúng rồi, khi nào trường học khai giảng đó?”
“Bây giờ chưa quyết định à? Nghe nói phải tuyển giáo viên trong bộ đội.”
Kiều Tĩnh An nghe hiểu ý trong lời nói của anh, người này nghe nói sắp bắt đầu tựu trường, áp chỉ các thứ với cô.
“Nói lại một lần nữa, em không đi.”
“Nghe nói lương giáo viên cao, cao hơn mấy đồng so với bên ngoài đó?” Hạ Huân tiếp tục nói.”
“Có bằng một nửa của anh không?”
“Vậy chắc không bằng. Đừng nói là dạy tiểu học, nhiều giáo viên đại học cũng không cao bằng lương của anh.”
“Vậy không được rồi.” Một lần cô bán điểm tâm cũng có thể kiếm hai ba chục đồng, cần gì phải mỗi ngày dậy sớm về trễ làm giáo viên chứ?
Huống chi chức vị này chắc chắn giành giật, tới lúc đó giống như con gà đấu với những người nhà, cần gì phải vậy chứ?
Ha Huân biết anh là không thuyết phục được cô, chủ động ngậm miệng lại.
Thấy anh biết điều, Kiều Tĩnh An nói tới việc vặt trong nhà, hôm nay tặng quà cho nhà chị dâu Tôn, chị dâu Vương, đã làm chút món ngon.
Hạ Huân ghen tị, nhân cơ hội ba đứa con đang chơi, cúi đầu mạnh hôn cô một cái.
Kiều Tĩnh An phản ứng lại, hung dữ tát anh một cái, kìm nhỏ giọng gào thét với anh, “Làm gì vậy, con cái đang ở đây đó.”
Hạ Huân ghen rồi, “Mẹ con mấy người ở nhà thong dong như vậy, ngày ngày làm đồ ăn ngon, sao không nghĩ anh ăn chưa? Anh với em kết hôn là bởi vì anh hay bởi vì con hả?”
Kiều Tĩnh An bị tức cười rồi, “Em bởi vì cái gì mà kết hôn với anh, anh còn không biết sao?”
Đứa thứ hai ở bên ngoài gọi.
Kiều Tĩnh An rửa tay, “Vậy chuẩn bị ăn cơm thôi!”
“Được thôi!”
Hai đứa lớn chạy vào sau bếp, bưng chén lấy đũa.
Hạ Huân ra sau vườn rửa tay, một lát sau, đợi anh đi ra, chén đũa, cơm canh ở nhà chính cũng đã dọn xong rồi.
“Ăn cơm thôi!”
Một giọng ra lệnh, đũa của ba đứa nhỏ múa bay, Hạ Huân ăn một miếng sườn heo.
“Hương vị sườn heo này hơi khác thì phải?” Cảm giác thơm hơn sườn heo lần trước anh ăn. Nhìn thấy là sườn heo tươi, ăn vào trong miệng lại không giống lắm.
“Đây là sườn heo ướp hai ngày, bản chất sườn heo sau khi đã ướp co rút lại càng thêm ngon, so với sườn heo tươi, cảm giác ngon hơn. Ăn vào có hương vị một chút muối thấm, nhưng lại không đậm giống như hương vị sườn heo khô.”
Tay nhỏ của đứa thứ ba cầm sườn heo gặm, “Ai da, chính là ngon hơn đó.”
Kiều Tĩnh An cười, “Ngon là được.”
Hạ Huân ăn mấy miếng sườn heo, thì không gắp sườn heo nữa, sườn heo giữ lại cho con ăn, bỏ rau trộn tảo biển sợi vào cơm, anh cũng thích ăn.
“Trong nhà mua rong biển khi nào vậy?”
“Lúc ở Thẩm Dương mua đó, cái này làm khô tích trữ được.”
Sau bữa cơm tối, cùng nhau rửa bát, cả nhà bưng ghế nhỏ hóng mát ở sân nhỏ, đứa thứ ba nằm trong lòng mẹ, “Con muốn ăn dưa hấu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Tĩnh An sờ sờ lưng nó, cúi đầu nhìn nó, “Ai nói dưa hấu với con?”
Đứa lớn giơ tay, “Con biết, nghe Vương Đại Thành nói.”
Vương Đại Thành là con trai lớn của nhà chị dâu Vương, đứa nhỏ này là thèm ăn, sáng nay nướng bánh óc chó trong nhà, đặc biệt gọi hai anh em tụi nó tới.
“Mẹ ơi, ăn dưa hấu đi.” Đứa thứ ba kéo ống tay áo của cô lắc qua lắc lại.
Hạ Huân trừng mắt với nó một cái, “Con nít ăn dưa hấu đau bụng, con ăn dưa hấu gì,nhiều bánh quy như thế, đồ ăn vặt còn không đủ con ăn hả? Con đi hỏi những đứa con nít dưới đó, người ta tới Tết cũng không chắc ăn được một cái bánh quy, con tự biết thỏa mãn đi!”
“Nhưng con vẫn muốn ăn dưa hấu!” Đứa thứ ba nghe Vương Đại Thành nói dưa hấu rất ngon.
“Cha thấy mẹ con nuông chiều tụi con không biết cao thấp rồi, muốn ăn đòn không?” Hạ Huân đứng dậy mạnh, tìm gậy khắp nơi.
“Được rồi!” Kiều Tĩnh An gọi an lại, “Con nít vốn tham ăn, lại không phải chuyện lớn gì.”
Mười mấy năm sau, lúc vật chất phong phú, con nít cũng ham ăn giống bây giờ, huống hồ chi bây giờ vật chất thiếu thốn.
Kiều Tĩnh An hôn đứa thứ ba một cái, “Lần sau mẹ vào trong thành phố xem thử có bán không, nếu có mẹ mua cho con, không có con cũng không được khóc.”
“Được.” Đứa thứ ba hài lòng rồi, nghe lời chạy đi chơi bi với đứa thứ hai.
Hạ Huân lấy ghế đi tới, ngồi bên cạnh cô, nhìn ba đứa con đang chơi dưới mái hiên.
“Em như vậy quá nuông chiều chúng nó, không được đâu, con nít khó dạy.”
Kiều Tĩnh An liếc nhìn anh một cái, “Lúc anh không có nhà ba đứa con đều rất ngoan, giúp em làm việc nhà, nhặt củi, trước giờ không cãi lại em.”
“Vậy ý em nói anh không biết dạy con à?”
Cô cho anh một ánh mắt tự mình ngẫm nghĩ đi.
Hạ Huân cười hihi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô cũng không thích tranh luận với anh.
“Đúng rồi, khi nào trường học khai giảng đó?”
“Bây giờ chưa quyết định à? Nghe nói phải tuyển giáo viên trong bộ đội.”
Kiều Tĩnh An nghe hiểu ý trong lời nói của anh, người này nghe nói sắp bắt đầu tựu trường, áp chỉ các thứ với cô.
“Nói lại một lần nữa, em không đi.”
“Nghe nói lương giáo viên cao, cao hơn mấy đồng so với bên ngoài đó?” Hạ Huân tiếp tục nói.”
“Có bằng một nửa của anh không?”
“Vậy chắc không bằng. Đừng nói là dạy tiểu học, nhiều giáo viên đại học cũng không cao bằng lương của anh.”
“Vậy không được rồi.” Một lần cô bán điểm tâm cũng có thể kiếm hai ba chục đồng, cần gì phải mỗi ngày dậy sớm về trễ làm giáo viên chứ?
Huống chi chức vị này chắc chắn giành giật, tới lúc đó giống như con gà đấu với những người nhà, cần gì phải vậy chứ?
Ha Huân biết anh là không thuyết phục được cô, chủ động ngậm miệng lại.
Thấy anh biết điều, Kiều Tĩnh An nói tới việc vặt trong nhà, hôm nay tặng quà cho nhà chị dâu Tôn, chị dâu Vương, đã làm chút món ngon.
Hạ Huân ghen tị, nhân cơ hội ba đứa con đang chơi, cúi đầu mạnh hôn cô một cái.
Kiều Tĩnh An phản ứng lại, hung dữ tát anh một cái, kìm nhỏ giọng gào thét với anh, “Làm gì vậy, con cái đang ở đây đó.”
Hạ Huân ghen rồi, “Mẹ con mấy người ở nhà thong dong như vậy, ngày ngày làm đồ ăn ngon, sao không nghĩ anh ăn chưa? Anh với em kết hôn là bởi vì anh hay bởi vì con hả?”
Kiều Tĩnh An bị tức cười rồi, “Em bởi vì cái gì mà kết hôn với anh, anh còn không biết sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro