Thập Niên 70: Nhật Ký Phu Tra Thê Lười
Bắt Gặp
Kim Ngân Quả Tử
2024-10-15 00:22:50
Dương Vũ và Sở Đình suy nghĩ nửa ngày đều không nghĩ ra nên xưng hô như thế nào mới là tốt, một người thì nói gọi vợ là tốt, một người thì nói nên gọi thẳng tên.
Sau đó hai người lại suy tính đến cuộc sống trong tương lai, trước kia Sở Đình đối với anh vẫn có chút xa lạ, có rất nhiều điều ngượng ngùng không tiện nói, hiện tại hành động thân mật nhất đều đã xảy ra, không có gì phải ngượng ngùng nữa.
“Nhà mình cần thêm hai căn phòng, ít nhất cũng phải có phòng tắm riêng. Bây giờ phòng tắm ở luôn trong này, bất tiện quá, tắm rửa xong, sàn nhà đều dính đầy bùn đất.”
“Muốn xây thêm cũng được, anh đã sớm xin đất rồi, thêm mấy gian phòng, về sau cho con trai cưới vợ, cũng không lo bọn nhỏ không có chỗ để ở.”
“Nhà vệ sinh rất cần thiết phải xây lại, phải thật sạch sẽ, em không thể chịu nổi nhà vệ sinh hiện tại.”
“Đúng rồi, xây giống như trong thành phố, có thể xả nước.”
“Xây tường bao xung quanh cao lên, dùng mấy tảng đá mà xây thành, bây giờ hàng rào tre người ta động một cái là đổ, nếu ngày nào đó anh không ở nhà, em ở nhà một mình cũng không an toàn. Còn phải trồng ở trong sân một cây lê, không, hay là cây táo đi, không được, vẫn là trồng cây anh đào đi, dựng một giàn nho cũng không tồi.” Sở Đình rối rắm.
“Loại nào cũng trồng.” Dương Vũ dứt khoát nói, những điều Sở Đình muốn đều đáp ứng. “Cây ăn quả phải mấy năm mới có thể kết trái, vừa lúc con chúng ta trưởng thành sẽ có trái cây ăn.”
Sở Đình cho anh một ánh mắt xem thường, thật đúng là cái gì anh cũng đều có thể liên tưởng đến con của hai người, haha.
Vợ chồng son hai người ở trong nhà ngây người cả một ngày, hôm sau Dương Vũ phải đi làm, vốn dĩ nói là sẽ dẫn Sở Đình cũng đi lên thành phố, nhưng lại nghĩ đến Sở Đình lên thành phố rồi cũng không biết đi nơi nào, còn không bằng nhàn hạ ở lại trong nhà. Sở Đình cũng lười đi theo, nơi này của bọn họ không có xe, tuy là nói đi lên thành phố cũng không xa, cũng phải đi tận một tiếng đồng hồ, cô không muốn mệt như vậy đâu.
Dương Vũ cũng suy xét đến điểm này, nên nói anh sẽ mang thức ăn về, giống với thức ăn lần trước. Sở Đình nghĩ, còn không bằng cô tự mua gà về hầm thành canh, hầm canh gà cho thật nhiều thịt, lần trước Dương Vũ mang canh gà về, một nồi thật to nhưng mà chỉ có vài miếng thịt, giá cả lại so với một con gà còn đắt hơn.
Sở Đình hiện tại muốn sống cho thật tốt, cũng đã bắt đầu có điểm đau lòng khi tiêu tiền. Bảo cô tự tay mình nuôi gà, nhưng mà cô không muốn nuôi, cô đã xem qua tiểu thuyết trọng sinh, nữ chính ở trong đó đều nuôi một ít giun, sau đó mang giun băm nhỏ ra rồi nấu chín, mang cho gà ăn, gà tuy lớn rất nhanh, nhưng mà cái quá trình kia Sở Đình nghĩ đến lại thấy ghê cả người, nên cô đành từ bỏ.
Hay là nuôi gà thả ở đồng cỏ, ăn trấu ăn cám ăn khoai gì đó, cũng không có khả năng. Những năm này nhiều người nghèo như vậy, mấy thứ này người vẫn còn ăn được, giá cả thật không rẻ, tiền đâu ra mà mua cho gà ăn, ngẫm lại thật sự không phải là ý tưởng hay, Sở Đình đương nhiên từ bỏ ý định nuôi gà.
Dù sao ở trong đội, vẫn có người nuôi dưỡng gà, muốn ăn thì trực tiếp đi mua là được, trong đội có nhiều người nuôi gà nên giá cũng không quá đắt.
Dương Vũ buổi sáng sau khi đi tuần tra xong, giữa trưa đi đến cửa hàng bách hóa bên kia, nghĩ đến mua cho Sở Đình chút đồ ăn ngon buổi chiều mang về, anh định mua chút đường, mua chút bánh quai chèo, bánh hạch đào… có thể bảo quản được lâu, thức ăn gì đó nếu buổi chiều đi mua, thì đều là người ta mua còn dư lại, sẽ không ngon.
Đi đến bách hóa gần đó đang muốn nhìn thử xem , Dương Vũ đột nhiên thấy một người quen ở trong đội đang đi đến, anh đánh ánh mắt nhìn cũng không quay đầu lại mặc kệ người kia đi xa, thầm nghĩ: Ôi chao, thật là oan gia ngõ hẹp.
Người nọ chính là người mà lần trước anh nhảy xuống nước cứu, kết quả thiếu chút nữa Kiều Tuyết đã dìm anh ngộp nước, ha hả, lúc này mới qua có mấy ngày, nhìn cô ta lại gầy đi không ít, thật là kỳ lạ!
Vừa nhớ tới sự việc lần trước, Dương Vũ đã cảm thấy thật sự khó chịu, bản thân đúng là rước phiền phức vào thân, phải lăn mấy cái trứng gà, thậm chí Kiều Tuyết còn không tự mình tới cửa cảm ơn, Dương Vũ cảm thấy mình đúng là lo chuyện bao đồng, sớm biết thế thì để cho cô ta chết đuối ở trong nước cho rồi.
Nhưng mà cô ta tới nơi này làm cái gì thế, ánh mắt của Dương Vũ rất tốt, cho nên anh vừa nhìn một cái đã biết, cái rổ Kiều Tuyết cầm trong tay không có gì trong đó cả, trống không, nhìn cô ta tiều tụy như vậy mà đem cái rổ lớn tới đây để làm gì, Dương Vũ nhìn vào một cửa hàng bách hóa, bèn nhấc chân đi vào.
Sau đó hai người lại suy tính đến cuộc sống trong tương lai, trước kia Sở Đình đối với anh vẫn có chút xa lạ, có rất nhiều điều ngượng ngùng không tiện nói, hiện tại hành động thân mật nhất đều đã xảy ra, không có gì phải ngượng ngùng nữa.
“Nhà mình cần thêm hai căn phòng, ít nhất cũng phải có phòng tắm riêng. Bây giờ phòng tắm ở luôn trong này, bất tiện quá, tắm rửa xong, sàn nhà đều dính đầy bùn đất.”
“Muốn xây thêm cũng được, anh đã sớm xin đất rồi, thêm mấy gian phòng, về sau cho con trai cưới vợ, cũng không lo bọn nhỏ không có chỗ để ở.”
“Nhà vệ sinh rất cần thiết phải xây lại, phải thật sạch sẽ, em không thể chịu nổi nhà vệ sinh hiện tại.”
“Đúng rồi, xây giống như trong thành phố, có thể xả nước.”
“Xây tường bao xung quanh cao lên, dùng mấy tảng đá mà xây thành, bây giờ hàng rào tre người ta động một cái là đổ, nếu ngày nào đó anh không ở nhà, em ở nhà một mình cũng không an toàn. Còn phải trồng ở trong sân một cây lê, không, hay là cây táo đi, không được, vẫn là trồng cây anh đào đi, dựng một giàn nho cũng không tồi.” Sở Đình rối rắm.
“Loại nào cũng trồng.” Dương Vũ dứt khoát nói, những điều Sở Đình muốn đều đáp ứng. “Cây ăn quả phải mấy năm mới có thể kết trái, vừa lúc con chúng ta trưởng thành sẽ có trái cây ăn.”
Sở Đình cho anh một ánh mắt xem thường, thật đúng là cái gì anh cũng đều có thể liên tưởng đến con của hai người, haha.
Vợ chồng son hai người ở trong nhà ngây người cả một ngày, hôm sau Dương Vũ phải đi làm, vốn dĩ nói là sẽ dẫn Sở Đình cũng đi lên thành phố, nhưng lại nghĩ đến Sở Đình lên thành phố rồi cũng không biết đi nơi nào, còn không bằng nhàn hạ ở lại trong nhà. Sở Đình cũng lười đi theo, nơi này của bọn họ không có xe, tuy là nói đi lên thành phố cũng không xa, cũng phải đi tận một tiếng đồng hồ, cô không muốn mệt như vậy đâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Vũ cũng suy xét đến điểm này, nên nói anh sẽ mang thức ăn về, giống với thức ăn lần trước. Sở Đình nghĩ, còn không bằng cô tự mua gà về hầm thành canh, hầm canh gà cho thật nhiều thịt, lần trước Dương Vũ mang canh gà về, một nồi thật to nhưng mà chỉ có vài miếng thịt, giá cả lại so với một con gà còn đắt hơn.
Sở Đình hiện tại muốn sống cho thật tốt, cũng đã bắt đầu có điểm đau lòng khi tiêu tiền. Bảo cô tự tay mình nuôi gà, nhưng mà cô không muốn nuôi, cô đã xem qua tiểu thuyết trọng sinh, nữ chính ở trong đó đều nuôi một ít giun, sau đó mang giun băm nhỏ ra rồi nấu chín, mang cho gà ăn, gà tuy lớn rất nhanh, nhưng mà cái quá trình kia Sở Đình nghĩ đến lại thấy ghê cả người, nên cô đành từ bỏ.
Hay là nuôi gà thả ở đồng cỏ, ăn trấu ăn cám ăn khoai gì đó, cũng không có khả năng. Những năm này nhiều người nghèo như vậy, mấy thứ này người vẫn còn ăn được, giá cả thật không rẻ, tiền đâu ra mà mua cho gà ăn, ngẫm lại thật sự không phải là ý tưởng hay, Sở Đình đương nhiên từ bỏ ý định nuôi gà.
Dù sao ở trong đội, vẫn có người nuôi dưỡng gà, muốn ăn thì trực tiếp đi mua là được, trong đội có nhiều người nuôi gà nên giá cũng không quá đắt.
Dương Vũ buổi sáng sau khi đi tuần tra xong, giữa trưa đi đến cửa hàng bách hóa bên kia, nghĩ đến mua cho Sở Đình chút đồ ăn ngon buổi chiều mang về, anh định mua chút đường, mua chút bánh quai chèo, bánh hạch đào… có thể bảo quản được lâu, thức ăn gì đó nếu buổi chiều đi mua, thì đều là người ta mua còn dư lại, sẽ không ngon.
Đi đến bách hóa gần đó đang muốn nhìn thử xem , Dương Vũ đột nhiên thấy một người quen ở trong đội đang đi đến, anh đánh ánh mắt nhìn cũng không quay đầu lại mặc kệ người kia đi xa, thầm nghĩ: Ôi chao, thật là oan gia ngõ hẹp.
Người nọ chính là người mà lần trước anh nhảy xuống nước cứu, kết quả thiếu chút nữa Kiều Tuyết đã dìm anh ngộp nước, ha hả, lúc này mới qua có mấy ngày, nhìn cô ta lại gầy đi không ít, thật là kỳ lạ!
Vừa nhớ tới sự việc lần trước, Dương Vũ đã cảm thấy thật sự khó chịu, bản thân đúng là rước phiền phức vào thân, phải lăn mấy cái trứng gà, thậm chí Kiều Tuyết còn không tự mình tới cửa cảm ơn, Dương Vũ cảm thấy mình đúng là lo chuyện bao đồng, sớm biết thế thì để cho cô ta chết đuối ở trong nước cho rồi.
Nhưng mà cô ta tới nơi này làm cái gì thế, ánh mắt của Dương Vũ rất tốt, cho nên anh vừa nhìn một cái đã biết, cái rổ Kiều Tuyết cầm trong tay không có gì trong đó cả, trống không, nhìn cô ta tiều tụy như vậy mà đem cái rổ lớn tới đây để làm gì, Dương Vũ nhìn vào một cửa hàng bách hóa, bèn nhấc chân đi vào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro