Thập Niên 70: Nhật Ký Phu Tra Thê Lười
Cho Rau
Kim Ngân Quả Tử
2024-10-15 00:22:50
Cô lại không phải kiểu người hoạt bát, vui vẻ, tinh tế, biết cách tạo mối quan hệ tốt với người khác, người khác không nói chuyện với cô, cô cũng sẽ không đi tìm người khác, lâu dần mọi người truyền tai nhau, xem, quả nhiên, thanh niên trí thức Sở đến từ thành phố xem thường người khác, ai thèm chứ!
Hiển nhiên Kiều Đại Hồng cũng nghĩ vậy, cho nên hôm nay Sở Đình cười với cô ta, cô ta cảm thấy cô đang lấy lòng mình. Đa số con người ta chính là như thế, nếu một người ỷ vào xuất thân hoặc ưu thế của bản thân mà kiêu ngạo với người khác, có thể bạn sẽ theo người khác nói xấu, gièm pha sau lưng người đó, nhưng nếu kẻ kiêu ngạo đó bỏ qua người khác mà cố ý đến lấy lòng bạn, bạn sẽ rất vui mừng mà cảm thấy dường như mình cũng trở nên khác biệt.
“Đúng rồi, cô ấy vừa gả đến đây, trong nhà cũng chưa có trồng rau gì nhỉ.” Lý Chiêu Hỉ đột nhiên nhớ tới chuyện này.
“Vâng, sân vườn trống không, có điều hôm qua con thấy Dương Vũ xới đất, chắc là sắp trồng rau rồi, mẹ nói xem, người lười biếng không thích làm việc như Dương Vũ cũng có thể khiến cậu ta nghe lời, vẫn là nàng dâu mới này khiến người ta yêu thích.” Kiều Đại Hồng nói một hồi lại nói lệch sang hướng khác.
Cô ta nghĩ như vậy thật, xem trước kia Dương Vũ là người thế nào, nhà cô ta sống bên cạnh nên thấy rõ nhất, ống khỏi chả có mấy lần lên khói, nhà cửa rách nát cũng chẳng sửa sang, không phải là một người quan tâm đến cuộc sống của mình, thế mà hiện tại lại đi xới đất, mặc dù chỉ là xới đất nhà mình nhưng cũng là tiến bộ rồi. Đây cũng là thời kỳ mới cưới, sau khi con dâu mới cưới mà còn nhiệt tình thì chưa chắc. Thời kỳ tân hôn đây mà, mới cưới vợ về thì nhiệt tình, sau này còn chưa biết sẽ như nào đâu.
“Vậy con hái ít rau mang qua đó cho cô ấy đi.” Lý Chiêu Hỉ nói.
“Đưa rau qua cho cô ấy? Được, để con mang qua.” Kiều Đại Hồng hơi ngạc nhiên khi mẹ chồng nói vậy, nhưng sau khi nghĩ lại thì cô ta lập tức hiểu ra, dù sao cũng sống ở bên cạnh, người xưa đã từng nói, bà con xa còn không bằng láng giềng gần, có quan hệ tốt với hàng xóm vẫn tốt hơn là quan hệ xấu mà.
Sở Đình nghe thấy tiếng kêu từ ngoài cổng, đợi đến khi cô ra ngoài thì Kiều Đại Hồng đã tự vào trong sân rồi, trên tay còn cầm theo một cái giỏ.
“Thanh niên trí thức Sở, tôi thấy nhà cô cũng không có trồng rau gì nên mang cho cô một ít.” Kiều Đại Hồng không có chút ngượng ngùng nào khi vào sân nhà người khác mà chưa được cho phép.
“Ôi, thế sao được, không cần đâu, cám ơn chị nhé, vẫn là mang về để nhà ăn đi.” Sở Đình vẫn sống theo lối suy nghĩ hiện đại, gặp phải tình huống một người không quen biết mang đồ qua cho thế này thì phản ứng đầu tiên của cô là từ chối, cảm giác như mình mà nhận thì bản thân sẽ nợ người ta một ân huệ rất lớn.
“Tôi cũng đã hái rồi, sao lại không cần, cô cứ nhận đi, chẳng phải nhà cô không trồng rau sao, đâu thể không ăn rau mãi được.” Kiều Đại Hồng nghe Sở Đình từ chối thì có chút không vui.
Thấy cô ta không vui, Sở Đình cũng cảm thấy có lẽ cô làm quá rồi, có lẽ người thời này nhiệt tình như thế thật, hàng xóm xung quanh hòa thuận giúp đỡ lẫn nhau như thế, bản thân cứ một mực từ chối chẳng phải là tỏ ra không biết điều, cố ý xa lánh người khác sao, hơn nữa cô không thể sống ở đây mà không có lấy người quen, hàng xóm chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Nghĩ đến đây, Sở Đình cũng không từ chối nữa, cười nói: “Vậy cảm ơn nhé, tôi mặt dày nhận lấy vậy.”
“Thế mới phải chứ, tôi tên là Kiều Đại Hồng, cô cứ gọi tôi chị Kiều là được.” Thấy Sở Đình có thái độ tốt, Kiều Đại Hồng cũng vui ra mặt.
“Chị Kiều, tôi là Sở Đình, chị có thể gọi tôi…” là gì nhỉ? Trực tiếp gọi Sở Đình, hay là em Sở, thanh niên trí thức Sở thì nghe xa lạ quá, hay là người nhà Dương Vũ, đây là cách xưng hô mà cô không thích nhất, Sở Đình thấy rất bế tắc, cô thực sự không biết phải xưng hô với họ hàng thế nào nữa.
“Ha ha, nếu cô gọi tôi là chị thì tôi sẽ mặt dày gọi cô một tiếng em Sở vậy.” Kiều Đại Hồng nhìn qua là hiểu rõ sự bối rối của Sở Đình, vì vậy dứt khoát tự mình mở miệng gọi.
“Vâng.”
“Cô để mấy thứ này ở đâu, tôi còn phải cầm giỏ về nữa.” Kiều Đại Hồng nhấc giỏ lên lắc lắc.
“Để tôi.” Sở Đình cầm lấy giỏ, nhìn rau trong giỏ thì ngượng ngùng khen vài câu, “Rau nhà chị Kiều trồng tốt thật, nhìn là thấy ngon rồi.”
Hiển nhiên Kiều Đại Hồng cũng nghĩ vậy, cho nên hôm nay Sở Đình cười với cô ta, cô ta cảm thấy cô đang lấy lòng mình. Đa số con người ta chính là như thế, nếu một người ỷ vào xuất thân hoặc ưu thế của bản thân mà kiêu ngạo với người khác, có thể bạn sẽ theo người khác nói xấu, gièm pha sau lưng người đó, nhưng nếu kẻ kiêu ngạo đó bỏ qua người khác mà cố ý đến lấy lòng bạn, bạn sẽ rất vui mừng mà cảm thấy dường như mình cũng trở nên khác biệt.
“Đúng rồi, cô ấy vừa gả đến đây, trong nhà cũng chưa có trồng rau gì nhỉ.” Lý Chiêu Hỉ đột nhiên nhớ tới chuyện này.
“Vâng, sân vườn trống không, có điều hôm qua con thấy Dương Vũ xới đất, chắc là sắp trồng rau rồi, mẹ nói xem, người lười biếng không thích làm việc như Dương Vũ cũng có thể khiến cậu ta nghe lời, vẫn là nàng dâu mới này khiến người ta yêu thích.” Kiều Đại Hồng nói một hồi lại nói lệch sang hướng khác.
Cô ta nghĩ như vậy thật, xem trước kia Dương Vũ là người thế nào, nhà cô ta sống bên cạnh nên thấy rõ nhất, ống khỏi chả có mấy lần lên khói, nhà cửa rách nát cũng chẳng sửa sang, không phải là một người quan tâm đến cuộc sống của mình, thế mà hiện tại lại đi xới đất, mặc dù chỉ là xới đất nhà mình nhưng cũng là tiến bộ rồi. Đây cũng là thời kỳ mới cưới, sau khi con dâu mới cưới mà còn nhiệt tình thì chưa chắc. Thời kỳ tân hôn đây mà, mới cưới vợ về thì nhiệt tình, sau này còn chưa biết sẽ như nào đâu.
“Vậy con hái ít rau mang qua đó cho cô ấy đi.” Lý Chiêu Hỉ nói.
“Đưa rau qua cho cô ấy? Được, để con mang qua.” Kiều Đại Hồng hơi ngạc nhiên khi mẹ chồng nói vậy, nhưng sau khi nghĩ lại thì cô ta lập tức hiểu ra, dù sao cũng sống ở bên cạnh, người xưa đã từng nói, bà con xa còn không bằng láng giềng gần, có quan hệ tốt với hàng xóm vẫn tốt hơn là quan hệ xấu mà.
Sở Đình nghe thấy tiếng kêu từ ngoài cổng, đợi đến khi cô ra ngoài thì Kiều Đại Hồng đã tự vào trong sân rồi, trên tay còn cầm theo một cái giỏ.
“Thanh niên trí thức Sở, tôi thấy nhà cô cũng không có trồng rau gì nên mang cho cô một ít.” Kiều Đại Hồng không có chút ngượng ngùng nào khi vào sân nhà người khác mà chưa được cho phép.
“Ôi, thế sao được, không cần đâu, cám ơn chị nhé, vẫn là mang về để nhà ăn đi.” Sở Đình vẫn sống theo lối suy nghĩ hiện đại, gặp phải tình huống một người không quen biết mang đồ qua cho thế này thì phản ứng đầu tiên của cô là từ chối, cảm giác như mình mà nhận thì bản thân sẽ nợ người ta một ân huệ rất lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi cũng đã hái rồi, sao lại không cần, cô cứ nhận đi, chẳng phải nhà cô không trồng rau sao, đâu thể không ăn rau mãi được.” Kiều Đại Hồng nghe Sở Đình từ chối thì có chút không vui.
Thấy cô ta không vui, Sở Đình cũng cảm thấy có lẽ cô làm quá rồi, có lẽ người thời này nhiệt tình như thế thật, hàng xóm xung quanh hòa thuận giúp đỡ lẫn nhau như thế, bản thân cứ một mực từ chối chẳng phải là tỏ ra không biết điều, cố ý xa lánh người khác sao, hơn nữa cô không thể sống ở đây mà không có lấy người quen, hàng xóm chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Nghĩ đến đây, Sở Đình cũng không từ chối nữa, cười nói: “Vậy cảm ơn nhé, tôi mặt dày nhận lấy vậy.”
“Thế mới phải chứ, tôi tên là Kiều Đại Hồng, cô cứ gọi tôi chị Kiều là được.” Thấy Sở Đình có thái độ tốt, Kiều Đại Hồng cũng vui ra mặt.
“Chị Kiều, tôi là Sở Đình, chị có thể gọi tôi…” là gì nhỉ? Trực tiếp gọi Sở Đình, hay là em Sở, thanh niên trí thức Sở thì nghe xa lạ quá, hay là người nhà Dương Vũ, đây là cách xưng hô mà cô không thích nhất, Sở Đình thấy rất bế tắc, cô thực sự không biết phải xưng hô với họ hàng thế nào nữa.
“Ha ha, nếu cô gọi tôi là chị thì tôi sẽ mặt dày gọi cô một tiếng em Sở vậy.” Kiều Đại Hồng nhìn qua là hiểu rõ sự bối rối của Sở Đình, vì vậy dứt khoát tự mình mở miệng gọi.
“Vâng.”
“Cô để mấy thứ này ở đâu, tôi còn phải cầm giỏ về nữa.” Kiều Đại Hồng nhấc giỏ lên lắc lắc.
“Để tôi.” Sở Đình cầm lấy giỏ, nhìn rau trong giỏ thì ngượng ngùng khen vài câu, “Rau nhà chị Kiều trồng tốt thật, nhìn là thấy ngon rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro