Thập Niên 70: Nhật Ký Phu Tra Thê Lười
Công Việc
Kim Ngân Quả Tử
2024-10-15 00:22:50
Sau khi ăn xong, ba người lại tiếp tục nói chuyện, Trần Mỹ Phương hỏi: “Tại sao dạo gần đây cô không đi làm vậy?”
Sở Đình dĩ nhiên không thể nào nói ra, mình không đi làm là bởi vì không muốn làm việc. Ở đây khởi xướng tích cực tham gia lao động, lao động là đức tính tốt, nếu như cô nói là mình sợ mệt mỏi, chắc chắn là bị mắng chết mất.
Vì vậy đành tìm một lý do: “Tôi định nghỉ hai ngày, mấy ngày trước đi làm cảm giác thân thể không tốt lắm, phải chăm sóc tốt sức khỏe mới có thể lao động được nhiều hơn.” Lý do này Trần Mỹ Phương không thể không phục.
“Đúng rồi, mấy ngày nay không đi làm là do cô không muốn đi, không phải là do người đàn ông của cô không cho đi chứ?”
Trần Mỹ Phương lại hỏi một lần nữa, càng hỏi cẩn thận hơn, sở dĩ hai người tới đây cũng là bởi vì sợ Sở Đình gả vào trong đội sẽ bị dân bản xứ ở trong đội uy hiếp, sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Mặc dù bình thường quan hệ giữa bọn họ không thân thiết lắm, nhưng dù sao cũng đều là thanh niên trí thức, dĩ nhiên là muốn giúp đỡ lẫn nhau rồi. Vốn dĩ bọn họ là ở thế yếu, nếu không tập trung đoàn kết lại để bảo vệ mình thì không biết sẽ như thế nào nữa.
“Không đâu, thật sự là không có, chính là gần đây sức khỏe tôi không tốt, muốn nghỉ ngơi một chút, vừa hay mới nhận được khoai lang được phát.”
Kiều Nhân ở một bên tiếp lời nói: “Tôi đã nói rồi mà, sẽ không có vấn đề gì đâu. Bây giờ cô ấy cũng là người có gia đình rồi, cứ cho như là không đi làm, ăn uống no đủ hay những thứ khác cũng không tệ đâu.”
Những lời này nói thì dễ nghe nhưng nhìn Dương Vũ suốt ngày đi khắp nơi ăn chơi, kém cỏi bất tài mà xem, chỉ khiến người khác cảm thấy hình như là nói ngược lại vậy. Có điều Sở Đình cũng không thèm để ý, cô cũng không quen người này, Trần Mỹ Phương thân thiết với cô hơn một chút, hai người bình thường cùng nhau đi làm, cùng nhau nấu cơm ăn chung. Nhà của thanh niên trí thức sau đó có tổng cộng ba nữ, họ còn chia thành hai nhóm.
Thời gian hai người Trần Mỹ Phương tới không tính là sớm, buổi chiều hơn ba giờ tới, tới một lúc ăn một lát, bây giờ cũng bốn giờ hơn, theo lý thuyết nên giữ người lại ăn cơm tối, nhưng Sở Đình chẳng muốn giữ người không quen ở lại, cùng nhau ăn một bữa tối khó chịu, vì vậy mãi mà không lên tiếng.
Trần Mỹ Phương vốn đang cho là có thể ăn một bữa cơm, ai ngờ Sở Đình vẫn không mở miệng, ba người ngồi ở đó tự độc thoại, thấy Sở Đình không lên tiếng mới đi về. Chờ bọn họ đi, Sở Đình lại tiếp tục gói sủi cảo khoai lang, định chờ Dương Vũ về, vừa hay chiên lại chút đồ để ăn.
…
Hai người Trần Mỹ Phương đi về không bao lâu, Sở Đình còn đang chiên sủi cảo khoai lang thì Dương Vũ trở về, không chỉ về sớm hơn so với bình thường, hơn nữa còn mặc quần áo tương tự với đồng phục, cả người là một màu xanh quân đội, nhìn một cái là biết đồng phục làm việc ở nơi như chính quyền nhà nước vậy.
Dương Vũ vừa về tới nhà đã vui mừng la lên: “Vợ à, anh về rồi đây!”
Sở Đình buông nồi và muôi xuống đi ra cửa phòng bếp, thấy anh kỳ quái nói: “Sao thế, đổi một bộ quần áo khác. Đây là đồng phục của anh sao, đã bắt đầu đi làm rồi sao, không phải nói phải qua mấy ngày nữa à?”
“Ha ha, anh cũng tưởng là qua mấy ngày nữa nhưng gần đây thiếu nhân viên, hôm nay tuyển luôn rồi. Buổi sáng đi làm luôn, phát đồng phục, buổi trưa anh còn mời bọn họ ăn một bữa ở tiệm cơm, đều là người trong đội.” Dương Vũ bây giờ đã có thể bình tĩnh nói chuyện với Sở Đình, buổi sáng chính anh vẫn còn kích động.
“Trong đội? Đúng rồi, em vẫn còn chưa biết.” Sở Đình hỏi. “Công việc của anh là gì vậy?” Sở Đình biết anh muốn đi làm ở trong thành phố, nhưng vẫn không biết rốt cuộc là công việc gì.
Dương Vũ không nói thì ra là sợ chưa được đi làm, bị người khác biết, bây giờ nếu như đã được đi làm rồi thì nhất định phải nói: “Là đội duy trì trật tự ở trong thành phố, bây giờ chỉ là một tiểu đội viên.”
“Đội viên cũng giỏi lắm rồi, anh rất giỏi!”
Sở Đình thật sự nghiêm túc, trong thời đại đặc thù như bây giờ thì đội duy trì trật tự giống như công an vậy có thể tổ chức tuần tra quản lý trị an ở trên đường phố.
Ở niên đại này, đó cũng được coi như là một chức quan nhỏ, có một chút quyền lực, không ngờ một nhân vật nhỏ không có căn cơ không quyền không thế như Dương Vũ lại có thể vào được chỗ này, đã là rất giỏi rồi.
Sở Đình dĩ nhiên không thể nào nói ra, mình không đi làm là bởi vì không muốn làm việc. Ở đây khởi xướng tích cực tham gia lao động, lao động là đức tính tốt, nếu như cô nói là mình sợ mệt mỏi, chắc chắn là bị mắng chết mất.
Vì vậy đành tìm một lý do: “Tôi định nghỉ hai ngày, mấy ngày trước đi làm cảm giác thân thể không tốt lắm, phải chăm sóc tốt sức khỏe mới có thể lao động được nhiều hơn.” Lý do này Trần Mỹ Phương không thể không phục.
“Đúng rồi, mấy ngày nay không đi làm là do cô không muốn đi, không phải là do người đàn ông của cô không cho đi chứ?”
Trần Mỹ Phương lại hỏi một lần nữa, càng hỏi cẩn thận hơn, sở dĩ hai người tới đây cũng là bởi vì sợ Sở Đình gả vào trong đội sẽ bị dân bản xứ ở trong đội uy hiếp, sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Mặc dù bình thường quan hệ giữa bọn họ không thân thiết lắm, nhưng dù sao cũng đều là thanh niên trí thức, dĩ nhiên là muốn giúp đỡ lẫn nhau rồi. Vốn dĩ bọn họ là ở thế yếu, nếu không tập trung đoàn kết lại để bảo vệ mình thì không biết sẽ như thế nào nữa.
“Không đâu, thật sự là không có, chính là gần đây sức khỏe tôi không tốt, muốn nghỉ ngơi một chút, vừa hay mới nhận được khoai lang được phát.”
Kiều Nhân ở một bên tiếp lời nói: “Tôi đã nói rồi mà, sẽ không có vấn đề gì đâu. Bây giờ cô ấy cũng là người có gia đình rồi, cứ cho như là không đi làm, ăn uống no đủ hay những thứ khác cũng không tệ đâu.”
Những lời này nói thì dễ nghe nhưng nhìn Dương Vũ suốt ngày đi khắp nơi ăn chơi, kém cỏi bất tài mà xem, chỉ khiến người khác cảm thấy hình như là nói ngược lại vậy. Có điều Sở Đình cũng không thèm để ý, cô cũng không quen người này, Trần Mỹ Phương thân thiết với cô hơn một chút, hai người bình thường cùng nhau đi làm, cùng nhau nấu cơm ăn chung. Nhà của thanh niên trí thức sau đó có tổng cộng ba nữ, họ còn chia thành hai nhóm.
Thời gian hai người Trần Mỹ Phương tới không tính là sớm, buổi chiều hơn ba giờ tới, tới một lúc ăn một lát, bây giờ cũng bốn giờ hơn, theo lý thuyết nên giữ người lại ăn cơm tối, nhưng Sở Đình chẳng muốn giữ người không quen ở lại, cùng nhau ăn một bữa tối khó chịu, vì vậy mãi mà không lên tiếng.
Trần Mỹ Phương vốn đang cho là có thể ăn một bữa cơm, ai ngờ Sở Đình vẫn không mở miệng, ba người ngồi ở đó tự độc thoại, thấy Sở Đình không lên tiếng mới đi về. Chờ bọn họ đi, Sở Đình lại tiếp tục gói sủi cảo khoai lang, định chờ Dương Vũ về, vừa hay chiên lại chút đồ để ăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
…
Hai người Trần Mỹ Phương đi về không bao lâu, Sở Đình còn đang chiên sủi cảo khoai lang thì Dương Vũ trở về, không chỉ về sớm hơn so với bình thường, hơn nữa còn mặc quần áo tương tự với đồng phục, cả người là một màu xanh quân đội, nhìn một cái là biết đồng phục làm việc ở nơi như chính quyền nhà nước vậy.
Dương Vũ vừa về tới nhà đã vui mừng la lên: “Vợ à, anh về rồi đây!”
Sở Đình buông nồi và muôi xuống đi ra cửa phòng bếp, thấy anh kỳ quái nói: “Sao thế, đổi một bộ quần áo khác. Đây là đồng phục của anh sao, đã bắt đầu đi làm rồi sao, không phải nói phải qua mấy ngày nữa à?”
“Ha ha, anh cũng tưởng là qua mấy ngày nữa nhưng gần đây thiếu nhân viên, hôm nay tuyển luôn rồi. Buổi sáng đi làm luôn, phát đồng phục, buổi trưa anh còn mời bọn họ ăn một bữa ở tiệm cơm, đều là người trong đội.” Dương Vũ bây giờ đã có thể bình tĩnh nói chuyện với Sở Đình, buổi sáng chính anh vẫn còn kích động.
“Trong đội? Đúng rồi, em vẫn còn chưa biết.” Sở Đình hỏi. “Công việc của anh là gì vậy?” Sở Đình biết anh muốn đi làm ở trong thành phố, nhưng vẫn không biết rốt cuộc là công việc gì.
Dương Vũ không nói thì ra là sợ chưa được đi làm, bị người khác biết, bây giờ nếu như đã được đi làm rồi thì nhất định phải nói: “Là đội duy trì trật tự ở trong thành phố, bây giờ chỉ là một tiểu đội viên.”
“Đội viên cũng giỏi lắm rồi, anh rất giỏi!”
Sở Đình thật sự nghiêm túc, trong thời đại đặc thù như bây giờ thì đội duy trì trật tự giống như công an vậy có thể tổ chức tuần tra quản lý trị an ở trên đường phố.
Ở niên đại này, đó cũng được coi như là một chức quan nhỏ, có một chút quyền lực, không ngờ một nhân vật nhỏ không có căn cơ không quyền không thế như Dương Vũ lại có thể vào được chỗ này, đã là rất giỏi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro