Thập Niên 70: Nhật Ký Phu Tra Thê Lười
Đào Khoai
Kim Ngân Quả Tử
2024-10-15 00:22:50
“Thế thì anh vẫn có thể ăn được nữa.”
“Được, em đi nấu cơm.” Sở Đình nói rồi đi vào phòng bếp.
“Để anh nhóm lửa.” Dương Vũ ăn miếng cơm cuối cùng, sau đấy bỏ chén đũa xuống, muốn đi theo cô vào phòng bếp.
“Đừng, không cần anh nhóm lửa.” Sở Đình kiên quyết từ chối, giao cho anh một nhiệm vụ khác: “Anh đi dọn dẹp đất đi, tưới đất trong sân đi, mau trồng mấy giống rau vào.”
Mặt đất trong sân chưa từng trồng rau, rất cứng, chỉ cần đào, xới đất thôi là không đủ, phải tưới nước cho ẩm mặt đất, chính vì vậy mà đến bây giờ trong nhà vẫn chưa trồng được rau đấy.
“Được rồi, thế anh đi lấy nước.” Dương Vũ nhìn nhìn mảnh đất mà họ định trồng rau, khối lượng công việc cũng không nhỏ, anh nói: “Thế em phải nấu nhiều cơm chút.”
“Bảo đảm ăn no.”
Lúc Sở Đình nấu ăn xong thì Dương Vũ mới tưới được nửa mảnh đất, tưới nước rất nhanh, tạt nước một cái là xong, chủ yếu là công việc lấy nước rất phiền phức, trong là lại chỉ có thùng gỗ, cái thùng nặng trịch cũng không đựng được bao nhiêu nước.
Ăn cơm xong, Sở Đình làm giúp anh, cô không đi lấy nước, với thể chất của cô, xách một cái thùng thôi cũng mất rất nhiều thời gian, rất phiền phức đấy, nên cô chỉ ở nhà cầm cuốc xới đất, đất đã được tưới nước cũng không khó xới như lần đầu.
Cái gọi là nam nữ kết hợp, làm việc không mệt, cũng có thể là vợ chồng đồng lòng, bẻ gãy kim loại, hai người phối hợp làm việc với nhau cũng dọn dẹp xong mảnh đất trồng rau. Lúc này trời cũng đã tối, không có đèn đường, lại không có ánh trăng sáng, trong sân cũng đen kịt một vùng. Nhưng mà hết cách, trời tối cũng phải trồng rau, nếu không thì qua một đêm, ngày mai cuốc đất lại phiền phức.
Vì vậy Sở Đình cầm đèn dầu ở một bên chiếu sáng, Dương Vũ thì một tay cầm cuốc một tay cầm hạt giống, đào một cái hố rải hai hạt giống, không bao lâu, họ thật sự là đã trồng xong.
Sở Đình thở phào một hơi, những ngày ngày làm như lễ bà chúa Mường đã khiến cô quên đi việc làm ruộng vất vả như thế nào. Mặc dù hôm nay cô cũng không làm việc bao nhiêu, nhưng cô vẫn cảm thấy mệt vô cùng, tay thì đau, cái lưng khom mãi bây giờ cũng nhức mỏi. Nhưng tất cả đều xứng đáng, chỉ cần mệt lần này thì không cần phải cực khổ vất vả nữa, sau này có rau tươi ăn, vui sướng trong lòng!
Sở Đình đem theo suy nghĩ này, an tâm vào chìm vào giấc ngủ, bàn tay được nắm bên cạnh cô sau vài ngày cũng quen dần, không còn kì cục như những ngày trước nữa.
…
Thế nhưng đúng vào lúc Sở Đình có suy nghĩ như vậy, một tiếng sét đánh trúng đầu cô, sắp thu hoạch khoai lang rồi!
Mình ngốc thật, nếu đã có thể hái lá khoai lang, thì đương nhiên là có thể thu hoạch khoai lang rồi, sao mình không nghĩ tới chứ!
Sở Đình vừa ra sức cuốc đất vừa mắng thầm trong lòng, chỉ một giây không chú ý sức lực, “cạch” một tiếng, khoai lang trong đất bị xúc một cái lỗ.
“Không phải chứ!” Sở Đình khóc thét, nếu khoai lang lành lặn thì có thể cất giữ được rất lâu, nhưng nếu có một lỗ hổng, thì hoàn toàn không cất giữ được, nếu không thì rất nhanh sẽ bị hư hỏng.
Mấy ngày trước làm việc miệt mài khiến Sở Đình nảy sinh suy nghĩ sai lầm, tưởng rằng lúc có thể thu hoạch cũng giả vờ ra sức lao động kiếm công điểm đấy, nhưng cô hoàn toàn không ngờ được, đội trưởng lại nghiêm khắc trong chuyện này như vậy, công điểm thu hoạch khoai lang tính theo trọng lượng thu hoạch, đã vậy còn không được là khoai lang bị cuốc hỏng, kiểm tra cực kỳ nghiêm khắc.
Những người khác đều là người nhà làm cùng nhau, hai người hai người một nhóm, một người cuốc một người lấy tay xới khoai lang ra, đồng tâm hiệp lực, thay phiên nhau làm cực kì nhanh. Cô thì không được rồi, cả nhà chỉ có một mình cô, Trần Mỹ Phương mấy ngày trước cứ đến tìm cô nói chuyện, bây giờ cũng không đến, cùng nhau tám chuyện thì được, nhưng cùng nhau làm việc chia công điểm thì nghĩ cũng đừng nghĩ đến.
Nhớ lại thì hình như nguyên chủ cũng như thế, làm việc chậm bị người khác chê trách ruồng bỏ, chỉ có thể làm một mình, và càng một người thì càng chậm, chả trách không ăn no được.
Sở Đình hì hục đào khoai lang, cảm giác cuộc sống thật là khó khăn!
…
“Bong bong bong.”
Đội trưởng ở phía trước gõ chiêng đồng, mọi người đều biết đã hết giờ làm rồi, lục tục khiêng sọt hoặc bao tải đựng khoai lang được đào lên đến chỗ kế toán để chấm công điểm.
Trong một buổi sáng tuy rằng Sở Đình đào có hơi chậm nhưng cũng đào được một sọt, cô thử tự khiêng sọt lên lại hoàn toàn khiêng không nổi, trên mặt đất đều là từng luống cây khoai lang non nên cũng không thể nào kéo qua được, thật sự muốn khóc mà.
“Được, em đi nấu cơm.” Sở Đình nói rồi đi vào phòng bếp.
“Để anh nhóm lửa.” Dương Vũ ăn miếng cơm cuối cùng, sau đấy bỏ chén đũa xuống, muốn đi theo cô vào phòng bếp.
“Đừng, không cần anh nhóm lửa.” Sở Đình kiên quyết từ chối, giao cho anh một nhiệm vụ khác: “Anh đi dọn dẹp đất đi, tưới đất trong sân đi, mau trồng mấy giống rau vào.”
Mặt đất trong sân chưa từng trồng rau, rất cứng, chỉ cần đào, xới đất thôi là không đủ, phải tưới nước cho ẩm mặt đất, chính vì vậy mà đến bây giờ trong nhà vẫn chưa trồng được rau đấy.
“Được rồi, thế anh đi lấy nước.” Dương Vũ nhìn nhìn mảnh đất mà họ định trồng rau, khối lượng công việc cũng không nhỏ, anh nói: “Thế em phải nấu nhiều cơm chút.”
“Bảo đảm ăn no.”
Lúc Sở Đình nấu ăn xong thì Dương Vũ mới tưới được nửa mảnh đất, tưới nước rất nhanh, tạt nước một cái là xong, chủ yếu là công việc lấy nước rất phiền phức, trong là lại chỉ có thùng gỗ, cái thùng nặng trịch cũng không đựng được bao nhiêu nước.
Ăn cơm xong, Sở Đình làm giúp anh, cô không đi lấy nước, với thể chất của cô, xách một cái thùng thôi cũng mất rất nhiều thời gian, rất phiền phức đấy, nên cô chỉ ở nhà cầm cuốc xới đất, đất đã được tưới nước cũng không khó xới như lần đầu.
Cái gọi là nam nữ kết hợp, làm việc không mệt, cũng có thể là vợ chồng đồng lòng, bẻ gãy kim loại, hai người phối hợp làm việc với nhau cũng dọn dẹp xong mảnh đất trồng rau. Lúc này trời cũng đã tối, không có đèn đường, lại không có ánh trăng sáng, trong sân cũng đen kịt một vùng. Nhưng mà hết cách, trời tối cũng phải trồng rau, nếu không thì qua một đêm, ngày mai cuốc đất lại phiền phức.
Vì vậy Sở Đình cầm đèn dầu ở một bên chiếu sáng, Dương Vũ thì một tay cầm cuốc một tay cầm hạt giống, đào một cái hố rải hai hạt giống, không bao lâu, họ thật sự là đã trồng xong.
Sở Đình thở phào một hơi, những ngày ngày làm như lễ bà chúa Mường đã khiến cô quên đi việc làm ruộng vất vả như thế nào. Mặc dù hôm nay cô cũng không làm việc bao nhiêu, nhưng cô vẫn cảm thấy mệt vô cùng, tay thì đau, cái lưng khom mãi bây giờ cũng nhức mỏi. Nhưng tất cả đều xứng đáng, chỉ cần mệt lần này thì không cần phải cực khổ vất vả nữa, sau này có rau tươi ăn, vui sướng trong lòng!
Sở Đình đem theo suy nghĩ này, an tâm vào chìm vào giấc ngủ, bàn tay được nắm bên cạnh cô sau vài ngày cũng quen dần, không còn kì cục như những ngày trước nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
…
Thế nhưng đúng vào lúc Sở Đình có suy nghĩ như vậy, một tiếng sét đánh trúng đầu cô, sắp thu hoạch khoai lang rồi!
Mình ngốc thật, nếu đã có thể hái lá khoai lang, thì đương nhiên là có thể thu hoạch khoai lang rồi, sao mình không nghĩ tới chứ!
Sở Đình vừa ra sức cuốc đất vừa mắng thầm trong lòng, chỉ một giây không chú ý sức lực, “cạch” một tiếng, khoai lang trong đất bị xúc một cái lỗ.
“Không phải chứ!” Sở Đình khóc thét, nếu khoai lang lành lặn thì có thể cất giữ được rất lâu, nhưng nếu có một lỗ hổng, thì hoàn toàn không cất giữ được, nếu không thì rất nhanh sẽ bị hư hỏng.
Mấy ngày trước làm việc miệt mài khiến Sở Đình nảy sinh suy nghĩ sai lầm, tưởng rằng lúc có thể thu hoạch cũng giả vờ ra sức lao động kiếm công điểm đấy, nhưng cô hoàn toàn không ngờ được, đội trưởng lại nghiêm khắc trong chuyện này như vậy, công điểm thu hoạch khoai lang tính theo trọng lượng thu hoạch, đã vậy còn không được là khoai lang bị cuốc hỏng, kiểm tra cực kỳ nghiêm khắc.
Những người khác đều là người nhà làm cùng nhau, hai người hai người một nhóm, một người cuốc một người lấy tay xới khoai lang ra, đồng tâm hiệp lực, thay phiên nhau làm cực kì nhanh. Cô thì không được rồi, cả nhà chỉ có một mình cô, Trần Mỹ Phương mấy ngày trước cứ đến tìm cô nói chuyện, bây giờ cũng không đến, cùng nhau tám chuyện thì được, nhưng cùng nhau làm việc chia công điểm thì nghĩ cũng đừng nghĩ đến.
Nhớ lại thì hình như nguyên chủ cũng như thế, làm việc chậm bị người khác chê trách ruồng bỏ, chỉ có thể làm một mình, và càng một người thì càng chậm, chả trách không ăn no được.
Sở Đình hì hục đào khoai lang, cảm giác cuộc sống thật là khó khăn!
…
“Bong bong bong.”
Đội trưởng ở phía trước gõ chiêng đồng, mọi người đều biết đã hết giờ làm rồi, lục tục khiêng sọt hoặc bao tải đựng khoai lang được đào lên đến chỗ kế toán để chấm công điểm.
Trong một buổi sáng tuy rằng Sở Đình đào có hơi chậm nhưng cũng đào được một sọt, cô thử tự khiêng sọt lên lại hoàn toàn khiêng không nổi, trên mặt đất đều là từng luống cây khoai lang non nên cũng không thể nào kéo qua được, thật sự muốn khóc mà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro