Thập Niên 70: Nhật Ký Phu Tra Thê Lười

May Quần Áo

Kim Ngân Quả Tử

2024-10-15 00:22:50

“Ừm, em và cô ta cũng không sống cùng nhau nữa. Sau này em nhất định sẽ ít liên lạc với cô ta. Tự bản thân em có chừng mực, sẽ không để cô ta chiềm hời đâu.” Sở Đình nói.

Sau này ít liên lạc là điều hiển nhiên, nữ thanh niên trí thức như các cô có người gả cho người trong đội, hiện tại đều ít nói chuyện cùng thanh niên trí thức khác, ngày thường đều cùng người trong đội lui tới, tựa như bản thân cũng là người địa phương, chủ yếu là đã kết hôn về sau đi lại và sinh hoạt đều phải theo mọi người ở đây.

“Nếu cô ta đến kiếm chuyện, em cũng đừng để ý đến cô ta, cứ nói với anh, anh xử lý cô ta.” Dương Vũ không tiếc lên tiếng, sau đó đứng dậy mở nắp nồi, dùng muôi đảo qua vài lần.

Sở Đình dùng sức hít một hơi: “Đây là canh gà?”

“Đúng vậy, đây là lấy ở nhà hàng mang về, đợi lát nữa còn phải trả nồi đất lại.”

Dương Vũ múc canh gà cho vào một cái tô lớn trong nhà, bưng vào phòng ngủ kiêm phòng khách - phòng tắm cùng nhà ăn, ở trong nhà chỉ có một cái bàn duy nhất ở chỗ đó, Sở Đình cũng cầm bát đi vào, nói tiếp câu chuyện vừa rồi.

“Chắc là không cần phiền đến anh đâu, Trần Mỹ Phương cô ta chính là luôn muốn chiếm một chút lợi ích, nhưng mà lá gan của cô ta cũng rất nhỏ, em không để ý tới cô ta là được, không để cho cô ta đến nhà chúng ta.”

Chẳng phải Sở Đình giải vây giúp Trần Mỹ Phương, mà là cảm thấy người như cô ta cũng thường thấy, có một chút suy nghĩ chiếm lợi ích từ người khác, tuy rằng một chút tâm tư kia tính lên người cô cũng rất khó chịu, nhưng cô ta cũng không hẳn là người xấu.

Dương Vũ nghe xong những lời này cảm thấy rất hài lòng, anh có tính sở hữu rất mạnh, gia đình nhỏ này, anh hy vọng chỉ có bản thân cùng với vợ của anh, cộng thêm đứa nhỏ tương lai nữa, không muốn có người khác xâm nhập vào cuộc sống của họ, vừa hay chính là Sở Đình cũng có suy nghĩ như vậy.

Uống xong canh gà, ăn xong bánh bao, Dương Vũ định đi, buổi chiều anh còn có công việc, thời gian trở về là 1 tiếng, không thể chậm trễ nữa. Trước khi đi lại nói với Sở Đình: “Buổi tối cũng không cần nấu cơm, anh sẽ mang cơm về cho.”

Sở Đình suy nghĩ một chút rồi nói: “Vẫn nên nấu đi, buổi tối có lẽ em sẽ khỏe hơn một chút, có thể nấu cơm, cũng không cần làm gì khác, canh gà cũng còn một chút, em sẽ nấu mì.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Được thôi, vậy em ở nhà nghỉ ngơi đi, anh đi nhé.” Dương Vũ thấy sắc mặt của Sở Đình hiện cũng khá tốt, không nhiều lời nữa, cầm nồi rời đi.

Chờ anh đi rồi, Sở Đình lại trở về giường nằm, vừa nhìn trần nhà vừa nghĩ miên man, thật ra vừa rồi cô không cho Dương Vũ mua cơm về cũng là muốn tiết kiệm chút tiền, giữa trưa đã uống canh gà nhìn có vẻ giá không rẻ.

Tuy rằng cô biết Dương Vũ có nhiều tiền, nhưng vẫn muốn tiết kiệm, căn nhà cũ này phải sửa lại, được rồi, không cần phải sửa, hẳn là nên xây lại mới là tốt. Thuận tiện, xây lại một cái nhà vệ sinh mới, phải dùng cái nhà vệ sinh kia trong hai năm, thật là sống không bằng chết!

Đồ gia dụng cũng cần mua mới, tủ quần áo cũng cần phải có một cái, cái tủ quần áo bây giờ hỏng đến mức cánh cửa đều mục nát. Cũng cần thêm cái bàn, trong nhà chỉ có mỗi cái bàn duy nhất đặt ở phòng này, ngày thường ăn cơm đều phải mang lại đây, thật sự không thoải mái. Còn có sàn nhà, đứng trên nền đất thật không mấy dễ chịu, cũng không biết hiện tại có xi măng hay không, ít nhất cũng làm một cái nền xi măng đi.

Ôi, cái gì cũng phải dựa vào Dương Vũ, phải cố gắng kiếm tiền!

Sở Đình nghĩ qua nghĩ lại rồi ngủ thiếp đi, cô cảm giác chính mình đã ngủ một thời gian thật dài, nhưng chờ lúc cô tỉnh lại mặt trời vẫn còn chiếu rọi, nhiều lắm 3, 4 giờ chiều.

Nói thật, vừa mới bắt đầu nằm là rất thoải mái, trừ bỏ đau bụng, nhưng nằm lâu rồi cũng thực nhàm chán, toàn bộ trong nhà đến một quyển sách cũng không có, lại không có hoạt động giải trí gì khác, không có gì tiêu khiển. Sở Đình tuy rằng không nghĩ bắt đầu làm việc, nhưng sinh hoạt như vậy cũng có chút tẻ nhạt, nên làm gì cho hết thời gian đây, chẳng lẽ cả ngày nhốt mình ở phòng bếp nghiên cứu thực đơn? Cô cũng không định như vậy đâu.

Đúng rồi, còn có vừa mới mua vải, cũng nên may quần áo thôi.

Kỳ kinh nguyệt kéo dài mấy ngày rốt cuộc đi rồi, Sở Đình cũng thở ra một hơi, khi Dương Vũ không có ở nhà, cô tự mình nấu một nồi nước lớn, từ đầu đến chân tắm rửa sạch sẽ.

Mấy ngày nay Trần Mỹ Phương còn tới tìm Sở Đình, vừa nói ra ý định muốn cùng Sở Đình kết bạn ăn cơm, đã bị Sở Đình kiên quyết từ chối.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Nhật Ký Phu Tra Thê Lười

Số ký tự: 0