Thập Niên 70: Nhật Ký Phu Tra Thê Lười

Quyết Định Chun...

Kim Ngân Quả Tử

2024-10-15 00:22:50

"Ô, vợ chú hai ăn cũng thật nhã nhặn, người trong thành tới đúng là không giống với người nông thôn chúng ta." Hai mắt của vợ anh cả Vương Phương thấy bộ dạng ăn cơm của Sở Đình, cười nói.

Ánh mắt của cả nhà đều hướng về phía Sở Đình, Sở Đình lại không biết nên nói cái gì, chỉ có thể tiếp tục cười vùi đầu ăn cơm, lần này ăn cũng không giống lúc đầu gắp từng đũa từng đũa, mà là duỗi đũa lùa cơm trong chén vào miệng.

Thật vất vả ăn hết một bữa cơm gian nan, Sở Đình cố ý ăn sau cùng, sau đó thấy tất cả mọi người ăn xong rồi cùng dọn dẹp bàn với chị dâu cả, cô suy nghĩ con dâu mới vào có phải cần làm những việc này hay không, quả nhiên nhìn thấy cô làm cũng không ai ngăn cản. Hiện giờ cũng không có nước rửa chén, chén rửa xong vẫn có một chút mỡ dầu dính, tay Sở Đình cũng có chút dầu, khó chịu cực kỳ, chỉ có thể chịu đựng.

Cơm nước xong xuôi mọi người ngồi ở nhà chính nói chuyện, bàn ăn cơm cũng thu về, vừa rồi ông Dương vẫn ngồi ở phía trước vẻ mặt nghiêm túc nói với Dương Vũ: "Cưới vợ, lập gia đình, về sau hãy sống cho tốt, không cần chạy tới thành phố, thành thật ở nhà trồng trọt kiếm công điểm không có gì tốt hơn!"

Dương Vũ không đáp lời, ngồi ở trên ghế, lộ ra một biểu cảm không kiên nhẫn.

"Có nghe thấy không, cha nói chuyện với con đấy!" Ông Dương thấy bộ dạng cứng đầu đó của Dương Vũ thì tức giận.

"Nghe thấy rồi, cha đã nói bao nhiêu lần, chuyện của con không cần mọi người quan tâm, con tự mình biết."

"Con biết, con có biết cái rắm! Cả ngày chỉ biết chạy vào thành phố, mù quáng lăn lộn cùng những người đó, về sau có con cũng không nuôi nổi." Ông Dương vốn chỉ muốn nói hai câu, dù sao cũng là mới vừa kết hôn, con dâu mới vừa mới vào cửa, nhưng ông ta vừa trông thấy Dương Vũ như vậy thì giận dữ, nên không nhịn được muốn mắng người.

Vương Phương thấy không khí không tốt, vội vàng hoà giải: "Cha, xem cha nói kìa, chú hai vừa mới cưới vợ, cưới vợ rồi sẽ hiểu chuyện, về sau chắc chắn có thể làm việc thật tốt, lại sinh hai cháu trai cho cha."

Dương Văn cũng nói theo: "Đúng vậy, đúng vậy, đừng nóng giận."

Bà Kiều ngồi ngả nghiêng trên ghế, vẻ mặt không kiên nhẫn, nói: "Được rồi, cơm nước xong thì nhanh chóng trở về đi, vợ thằng hai, nếu gả vào rồi thì dọn cái chuồng heo đó của thằng hai một chút đi, cũng giống một nơi đứng đắn để sống."

Sở Đình hoàn toàn chưa rõ tình huống, nhưng nghe nói như thế vẫn cuống quít gật đầu.

"Vậy con đi trước." Dương Vũ nói một tiếng rồi cũng không quay đầu mà rời đi, Sở Đình cũng không kịp chào hỏi đi theo cùng, bữa cơm đầu tiên sau khi lập gia đình cứ kết thúc như vậy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đi được nửa đường, Dương Vũ đột nhiên hung hăng đá nửa khúc cây, tuy rằng không đá quá xa nhưng thành công dọa sợ Sở Đình, người này không có khuynh hướng bạo lực gia đình đấy chứ?

….

Nếu có khuynh hướng bạo lực, vậy mình cần phải một lần nữa cân nhắc dự định lúc đầu quyết định sống chung với anh một chút.

Đúng vậy, Sở Đình vốn dự định sống chung với Dương Vũ.

Thật ra Sở Đình không có khái niệm gì với gia đình, cô cũng không phải lớn lên ở trong hoàn cảnh cha mẹ yêu thương lẫn nhau.

Vô cùng nghi ngờ đối với chuyện hai người nam nữ xa lạ thật sự có thể sinh ra tình cảm hơn nữa cùng sống chung cả đời này.

Hai người xa lạ, chỉ quen biết nhau mấy tháng đã kết hôn sinh con, tiền đều để cùng nhau mua nhà mua xe sao? Vì sao, chỉ vì cái gọi là tình yêu?

Cái gọi là tình yêu gì đó thật sự có khả năng lớn như vậy sao? Sở Đình tỏ vẻ rất nghi hoặc.

Nhất là cô đọc tiểu thuyết xem các loại bài đăng về chuyện nhà chuyện cửa, cảm thấy đều là vợ chồng vượt quá giới hạn tan vỡ, ác đấu giữa mẹ chồng nàng dâu, cuộc sống như vậy thật sự có cần thiết sống không?

Cho nên ngay từ đầu cô làm quy hoạch cuộc đời cho mình chính là bản thân mua nhà có công việc ổn định, một mình sống cả đời, già rồi tới hơn tám mươi tuổi thì bán nhà đến viện dưỡng lão ở, không cần khổ cực lo liệu việc nhà sinh con hầu hạ mẹ chồng đâu, nghĩ cũng đừng nghĩ.

Đương nhiên, thỉnh thoảng khi cô làm việc bán thời gian rất vất vả, cũng sẽ có một vài suy nghĩ không thực tế. Ví dụ như, nếu có thể tìm được một người chồng giàu có…

Nhưng mà sự thật là, suy nghĩ nhiều như vậy đều là không tưởng, vận mệnh để cô đi tới nơi này.

Thời đại này cũng không phải là khi bạn nghĩ muốn độc thân thì độc thân, nghĩ muốn tự mình mua nhà thì tự mình mua nhà, đây là thời đại ra ngoài phải cần thư giới thiệu, không có thư giới thiệu chạy loạn khắp nơi vô cùng có khả năng sẽ bị xem như đặc vụ bắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Nhật Ký Phu Tra Thê Lười

Số ký tự: 0