Người Phụ Nữ Bị...
Châu Thị
2024-09-20 12:35:44
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lời nói này không phải chỉ để cho cán bộ hai thôn không xen vào nữa, mà cũng để cho người của Đổng gia ngừng công kích.
Nghiêm túc nói tới, Lư gia cũng không phải là không có đạo lý, dù sao Lư Thành Nguyên cũng là người con trai duy nhất của Lư gia, tuy rằng đuổi cô con dâu ba năm về nhà mẹ đẻ cũng không phải lý, nhưng bây giờ, theo luân lý mà nói, thừa kế, hương khói đối với người dân ở quê mà nói chính là chuyện quan trọng, không sinh được con thì Lư gia tuyệt hậu, nếu như vậy thật thì sau này, trăm năm nữa ai sẽ khói hương, ai đốt vàng mã đây?
"Ai nói không sinh được con là vấn đề của Giai Tuệ? Nói không chừng quá hai năm là có thể sinh, Lư Thành Nguyên, cậu có phải đàn ông không, ngay cả vợ mình cũng không bảo vệ được!"
Lư Thành Nguyên mặt đỏ au, núp ở xó xỉnh không nói lời nào, mẹ anh cũng chống eo nhổ nước bọt vào Đổng Giai Tuệ.
"Phi, Lư gia chúng tôi cũng coi như là có nhân nghĩa, nếu không phải do con gái Đổng gia các người, Thành Nguyên nhà tôi đã không lãng phí mất ba năm rồi, nếu tìm con gái nhà khác, nói không chừng cháu trai Lư gia chúng tôiđã có thể xách nồi ra cửa nấu tương rồi."
Bà Lư lời nói khó nghe, người của thôn Tiểu Lĩnh cũng chỉ chỉ chỏ chỏ theo, mấy anh em Đổng gia gương mặt rất tức giận, đen mặt lấy hết của hồi môn của Đổng Giai Tuệ mang về, đến đây, hai nhà Đổng - Lư coi như cắt đứt quan hệ.
Hai người lúc đầu kết hôn không làm giấy đăng ký kết hôn, lúc này ly hôn cũng không cần xin giấy ly hôn.
Chuyện này truyền khắp mấy thôn xung quanh, những người tâm tính lương thiện thì tức giận cho Đổng Giai Tuệ, than thở cuộc sống của cô sau này không dễ, những người lòng dạ không tốt, sau lưng liền bắt đầu chế giễu cô.
Phải biết ban đầu Đổng Giai Tuệ gả vào Lư gia, ai cũng hâm mộ cô có cuộc sống tốt đọe, chồng là đội trưởng đội sản xuất, Lư Thành Nguyên lại là con trai duy nhất, không có chị em dâu bên cạnh làm phiền, chờ hai ông bà Lư gia trăm tuổi chầu trời, sản nghiệp Lư gia không phải đều để lại cho bọn họ sao?
Lư gia có một đứa con trai, chỉ cần cho Lư gia thêm một đứa cháu trai, Lư gia sẽ đối xử với cô như hoàng hậu vậy, nhưng cuộc sống con người là như vậy, ban đầu người người hâm mộ Đổng Giai Tuệ, trong nháy mắt vì không sinh được con mà mọi người đều quay lưng.
Không sinh được con là sự thật, cho dù trong lòng có tức đi chăng nữa cũng có chút đuối lý, người Đổng gia làm loạn một trận rồi cũng trở về, bởi vì chuyện này, người nhà cũng đối xử với Đổng Giai Tuệ rất là dè dặt.
Các anh thì không cần phải nói, từ nhỏ đều rất thương cô, còn chị dâu trong lòng dù có nghĩ như thế nào, nhwung trước mặt cô cũng không nói điều gì quá đáng.
Nhưng người trong nhà thì không quản được miệng người ngoà, con dâu hàng xóm Thím Tam bế đứa trẻ đứng ở cửa nói lời khó nghe, Đổng Giai Tuệ bị kích thích, âm thầm chạy ra ngoài nhảy sông, con sông đó đổ ra sông lớn Trường Giang, nếu không phải vừa hay có người gặp phải cứu lên chắc chắn bị nước cuốn trôi ra sông Trường Giang rồi.
Lời nói này không phải chỉ để cho cán bộ hai thôn không xen vào nữa, mà cũng để cho người của Đổng gia ngừng công kích.
Nghiêm túc nói tới, Lư gia cũng không phải là không có đạo lý, dù sao Lư Thành Nguyên cũng là người con trai duy nhất của Lư gia, tuy rằng đuổi cô con dâu ba năm về nhà mẹ đẻ cũng không phải lý, nhưng bây giờ, theo luân lý mà nói, thừa kế, hương khói đối với người dân ở quê mà nói chính là chuyện quan trọng, không sinh được con thì Lư gia tuyệt hậu, nếu như vậy thật thì sau này, trăm năm nữa ai sẽ khói hương, ai đốt vàng mã đây?
"Ai nói không sinh được con là vấn đề của Giai Tuệ? Nói không chừng quá hai năm là có thể sinh, Lư Thành Nguyên, cậu có phải đàn ông không, ngay cả vợ mình cũng không bảo vệ được!"
Lư Thành Nguyên mặt đỏ au, núp ở xó xỉnh không nói lời nào, mẹ anh cũng chống eo nhổ nước bọt vào Đổng Giai Tuệ.
"Phi, Lư gia chúng tôi cũng coi như là có nhân nghĩa, nếu không phải do con gái Đổng gia các người, Thành Nguyên nhà tôi đã không lãng phí mất ba năm rồi, nếu tìm con gái nhà khác, nói không chừng cháu trai Lư gia chúng tôiđã có thể xách nồi ra cửa nấu tương rồi."
Bà Lư lời nói khó nghe, người của thôn Tiểu Lĩnh cũng chỉ chỉ chỏ chỏ theo, mấy anh em Đổng gia gương mặt rất tức giận, đen mặt lấy hết của hồi môn của Đổng Giai Tuệ mang về, đến đây, hai nhà Đổng - Lư coi như cắt đứt quan hệ.
Hai người lúc đầu kết hôn không làm giấy đăng ký kết hôn, lúc này ly hôn cũng không cần xin giấy ly hôn.
Chuyện này truyền khắp mấy thôn xung quanh, những người tâm tính lương thiện thì tức giận cho Đổng Giai Tuệ, than thở cuộc sống của cô sau này không dễ, những người lòng dạ không tốt, sau lưng liền bắt đầu chế giễu cô.
Phải biết ban đầu Đổng Giai Tuệ gả vào Lư gia, ai cũng hâm mộ cô có cuộc sống tốt đọe, chồng là đội trưởng đội sản xuất, Lư Thành Nguyên lại là con trai duy nhất, không có chị em dâu bên cạnh làm phiền, chờ hai ông bà Lư gia trăm tuổi chầu trời, sản nghiệp Lư gia không phải đều để lại cho bọn họ sao?
Lư gia có một đứa con trai, chỉ cần cho Lư gia thêm một đứa cháu trai, Lư gia sẽ đối xử với cô như hoàng hậu vậy, nhưng cuộc sống con người là như vậy, ban đầu người người hâm mộ Đổng Giai Tuệ, trong nháy mắt vì không sinh được con mà mọi người đều quay lưng.
Không sinh được con là sự thật, cho dù trong lòng có tức đi chăng nữa cũng có chút đuối lý, người Đổng gia làm loạn một trận rồi cũng trở về, bởi vì chuyện này, người nhà cũng đối xử với Đổng Giai Tuệ rất là dè dặt.
Các anh thì không cần phải nói, từ nhỏ đều rất thương cô, còn chị dâu trong lòng dù có nghĩ như thế nào, nhwung trước mặt cô cũng không nói điều gì quá đáng.
Nhưng người trong nhà thì không quản được miệng người ngoà, con dâu hàng xóm Thím Tam bế đứa trẻ đứng ở cửa nói lời khó nghe, Đổng Giai Tuệ bị kích thích, âm thầm chạy ra ngoài nhảy sông, con sông đó đổ ra sông lớn Trường Giang, nếu không phải vừa hay có người gặp phải cứu lên chắc chắn bị nước cuốn trôi ra sông Trường Giang rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro