[Thập Niên 70] Nữ Cô Nhi Trọng Sinh Có Chút Tiền
Chọn Đồ Cũ
Nga Đại
2024-11-17 15:52:11
Tại trạm thu mua phế liệu, người giữ cửa là một ông lão thiếu một cánh tay, ông ta đang cầm một quyển sách nhàn nhã đọc.
An Mạc Tuyết đến gần, ông lão không thèm nhìn lấy một cái. An Mạc Tuyết vui vẻ nói với ông lão: "Ông ơi, cháu muốn tìm một số đồ dùng còn xài được, có được không ạ?"
"Vào đi, chọn đồ xong ra ngoài đây cân, giá hai xu một cân. Đừng làm lộn xộn trật tự là được."
Nghe vậy, An Mạc Tuyết lấy ra năm viên kẹo cam đặt lên bàn trước mặt ông lão: "Cháu cảm ơn ông."
Bên trong, các vật phẩm được phân loại và sắp xếp theo từng nhóm, An Mạc Tuyết nhìn qua một chút.
Cô đi đến chỗ vật liệu gỗ, mấy cái này có thể sử dụng để nhóm lửa.
Sau đó cô quay lại khu vực phân loại giấy, lục lọi mớ sách báo xem thử nhưng không tìm được cái gì hữu dụng nên quyết định từ bỏ.
Chi bằng hỏi ông lão kia cho nhanh, cô đi lại gần ông lão, lên tiếng: "Ông ơi, ở nơi nào có thể tìm thấy đồ nội thất giá rẻ? Loại chỉ cần có thể sử dụng được là được ấy."
Ông lão trả lời: "Nhìn cháu cũng đâu phải không mua nổi đồ nội thất mới, mua mới là xong thôi, đồ cũ thì thường bị hỏng đến mức không sửa được."
"Cháu chỉ muốn tiết kiệm một chút thôi ạ. Đồ mới dùng ba năm, đồ cũ dùng ba năm, sửa sang một tí vẫn có thể dùng thêm ba năm nữa mà. Cháu là thanh niên trí thức, cái gì cũng mua mới thì gây chú ý quá, cháu chỉ cần có thể sử dụng được là được."
"Cháu muốn tìm cái gì?"
"Một cái bàn ăn đặt trên giường sưởi, một cái ghế đẩu, một cái ghế nhỏ, không có thì ghế dài cũng được, một cái tủ, không có thì hòm cũng được, một cái kệ chén trong nhà bếp."
"Không ít đồ nha, có cần gấp không?"
"Không gấp ạ, nếu hôm nay có thì cháu cũng chưa cần lấy đâu, không có thì cháu chờ."
"Được, đi theo tôi."
Ồ, đã phân loại rõ ràng rồi sao, những thứ để ở ngoài vừa nãy rõ ràng là không sử dụng được nữa, chỉ còn cách đưa vào lò nấu, may mắn là cô hỏi thêm một câu.
Cuối cùng, An Mạc Tuyết chọn một cái ghế, một cái hòm, mang ra ngoài cân trọng lượng. Với giá năm xu một cân, cô đã tiêu hai đồng, trong đó có phí bảo quản là một hào, trong vòng một tháng cô tới lấy là được.
An Mạc Tuyết trả tiền và nhận một cái phiếu, đồ nội thất được chuyển đến một căn phòng khác.
Cô muốn nhờ ông lão để ý giữ lại đồ dùng còn xài được giúp mình, nhưng ông lão không nhận, chỉ nói nếu có thì giữ cho cô, không cần trả tiền trước. An Mạc Tuyết mua xong lại lấy thêm năm viên kẹo ra đặt ở trên bàn, nháy mắt với ông lão vài cái rồi quay người rời khỏi trạm thu mua phế liệu.
Toàn bộ huyện An Bình chỉ có vài con đường, thật sự không có chỗ nào để đi dạo.
An Mạc Tuyết kiểm tra địa hình xong, đi đến cung tiêu xã của huyện An Bình, xem qua từng quầy hàng, cảm thấy không có gì đáng mua, lại không cam lòng lấy ra phiếu nhận hàng hôm nay kiểm tra lại, cuối cùng rút một phiếu bánh ngọt một cân, mua một cân bánh nướng, tốn bốn hào năm xu. An Mạc Tuyết bày tỏ mình chưa từng ăn qua bánh này.
An Mạc Tuyết đến gần, ông lão không thèm nhìn lấy một cái. An Mạc Tuyết vui vẻ nói với ông lão: "Ông ơi, cháu muốn tìm một số đồ dùng còn xài được, có được không ạ?"
"Vào đi, chọn đồ xong ra ngoài đây cân, giá hai xu một cân. Đừng làm lộn xộn trật tự là được."
Nghe vậy, An Mạc Tuyết lấy ra năm viên kẹo cam đặt lên bàn trước mặt ông lão: "Cháu cảm ơn ông."
Bên trong, các vật phẩm được phân loại và sắp xếp theo từng nhóm, An Mạc Tuyết nhìn qua một chút.
Cô đi đến chỗ vật liệu gỗ, mấy cái này có thể sử dụng để nhóm lửa.
Sau đó cô quay lại khu vực phân loại giấy, lục lọi mớ sách báo xem thử nhưng không tìm được cái gì hữu dụng nên quyết định từ bỏ.
Chi bằng hỏi ông lão kia cho nhanh, cô đi lại gần ông lão, lên tiếng: "Ông ơi, ở nơi nào có thể tìm thấy đồ nội thất giá rẻ? Loại chỉ cần có thể sử dụng được là được ấy."
Ông lão trả lời: "Nhìn cháu cũng đâu phải không mua nổi đồ nội thất mới, mua mới là xong thôi, đồ cũ thì thường bị hỏng đến mức không sửa được."
"Cháu chỉ muốn tiết kiệm một chút thôi ạ. Đồ mới dùng ba năm, đồ cũ dùng ba năm, sửa sang một tí vẫn có thể dùng thêm ba năm nữa mà. Cháu là thanh niên trí thức, cái gì cũng mua mới thì gây chú ý quá, cháu chỉ cần có thể sử dụng được là được."
"Cháu muốn tìm cái gì?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Một cái bàn ăn đặt trên giường sưởi, một cái ghế đẩu, một cái ghế nhỏ, không có thì ghế dài cũng được, một cái tủ, không có thì hòm cũng được, một cái kệ chén trong nhà bếp."
"Không ít đồ nha, có cần gấp không?"
"Không gấp ạ, nếu hôm nay có thì cháu cũng chưa cần lấy đâu, không có thì cháu chờ."
"Được, đi theo tôi."
Ồ, đã phân loại rõ ràng rồi sao, những thứ để ở ngoài vừa nãy rõ ràng là không sử dụng được nữa, chỉ còn cách đưa vào lò nấu, may mắn là cô hỏi thêm một câu.
Cuối cùng, An Mạc Tuyết chọn một cái ghế, một cái hòm, mang ra ngoài cân trọng lượng. Với giá năm xu một cân, cô đã tiêu hai đồng, trong đó có phí bảo quản là một hào, trong vòng một tháng cô tới lấy là được.
An Mạc Tuyết trả tiền và nhận một cái phiếu, đồ nội thất được chuyển đến một căn phòng khác.
Cô muốn nhờ ông lão để ý giữ lại đồ dùng còn xài được giúp mình, nhưng ông lão không nhận, chỉ nói nếu có thì giữ cho cô, không cần trả tiền trước. An Mạc Tuyết mua xong lại lấy thêm năm viên kẹo ra đặt ở trên bàn, nháy mắt với ông lão vài cái rồi quay người rời khỏi trạm thu mua phế liệu.
Toàn bộ huyện An Bình chỉ có vài con đường, thật sự không có chỗ nào để đi dạo.
An Mạc Tuyết kiểm tra địa hình xong, đi đến cung tiêu xã của huyện An Bình, xem qua từng quầy hàng, cảm thấy không có gì đáng mua, lại không cam lòng lấy ra phiếu nhận hàng hôm nay kiểm tra lại, cuối cùng rút một phiếu bánh ngọt một cân, mua một cân bánh nướng, tốn bốn hào năm xu. An Mạc Tuyết bày tỏ mình chưa từng ăn qua bánh này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro